Một tháng sau
Tiếng động cơ máy bay hạ cánh vang xa.
Vy Vy về nước, không một bóng người tới đón.
Cô trực tiếp đi thẳng tới nhà tang lễ thành phố, đứng trước quan tài gục xuống mà khóc.
Bầu không khí rất trang nghiêm rất tĩnh lặng, tất cả bọn họ đều hướng ánh mắt tới Vy Vy.
Đau thương, bi ai ông ấy người trước mặt Vy Vy, người đang mằn trong quan tài luôn luôn không màng bản thân mình ra sao, một người bác sĩ tài giỏi tận tình.
Hồi bé ông ấy thường vừa ôm Vy Vy trong lòng mình vừa nói chuyện với cô bé.
" Tiểu Vy, ai cũng có quyền được ước mơ thế nên cứ thỏa sức mà ước "
- Vậy ba, ba có ước mơ gì không?
" xem nào, ước mơ của ba thực hiện được rồi "
- Ba! trả lời trọng tâm!
xoa đầu Vy Vy, ông cười " ba ước mơ làm bác sĩ "
- Ba là bác sĩ rồi còn gì, thế thì không gọi là ước mơ được.
Ông Hạ nhìn Vy Vy với ánh mắt - con bé này sao lại láu cá như vậy " rồi rồi, ước mơ của ba là thấy Tiểu Vy Vy của ba trưởng thành "
Vy Vy mắt trong veo lém lỉnh:" Ba! mẹ bảo Tiểu Vy là của mẹ "
Ông Hạ cười hì hì:"Tiểu Vy Vy! Mẹ con là của ba thế nên con cũng là của ba "
Vy Vy tỏ vẻ suy nghĩ:" tính chất bắc cầu?"
Ông Hạ đắc trí:" Thông minh!"
Hai bố con bọn họ nói qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-nao-tieu-yeu-tinh/2458106/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.