Sau khi tan học anh thường xuyên đi chơi với đám bạn xấu, tôi thì một mình ở nhà làm bài.
Anh về trễ, lại còn hỏi tôi: "Lâm Tiểu Thố, sao không gọi điện cho tôi?"
Tôi không hiểu: "Gọi điện làm gì?"
Anh có chút bực: "Gọi điện hỏi tôi khi nào về nhà!"
Tôi không hiểu, anh đâu phải trẻ con, lại không đi lạc được, cần gì phải có người hỏi.
Anh không nói không rằng, tháo chiếc dây buộc tóc của tôi xuống, đeo vào cổ tay mình, tôi càng không hiểu.
"Đeo trên tay tôi đẹp." Anh giải thích.
Rồi có chút không hài lòng nhìn bữa cơm tôi đã ăn xong.
"Lâm Tiểu Thố, đi làm chút đồ ăn đi."
"Nấu cơm trừ nợ hai mươi đồng."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Thật ra tay nghề nấu ăn của tôi, chỉ có thể nói là không độc chết, có thể ăn no thôi.
Món duy nhất tôi giỏi là nấu mì gói, nhà tôi là hộ nghèo, vật tư trợ giúp thường có mì gói, nên thứ tôi ăn nhiều nhất chính là mì gói.
Các loại rau ném vào nồi rồi đập thêm một quả trứng, tiện lợi nhanh chóng, lại ngon miệng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-nao-dung-so/3630665/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.