Editor: Hà
Sơ Nịnh mím môi, mặt đỏ hết cả lên.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, ánh đèn trong phòng bao trùm lấy hai người, lung linh ấm áp, lại như có sự mập mờ không thể nói rõ.
“Sao lại không nói gì?” ngón tay Tần Hi chạm vào vai cô, im lặng chờ đợi.
Sơ Nịnh ngồi quỳ trên giường, khẽ cúi đầu, sợ tóc mềm mại nhẹ nhàng rũ xuống, xõa tung trên vai cô, bên tai lại vang lên tiếng của Tần Hi: “Em không nói gì, anh sẽ xem như em đã đồng ý rồi.”
Nói xong váy ngủ tơ tằm cũng rớt xuống.
Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe được âm thanh nhỏ bé của quần áo ma sát.
Tầm mắt nhìn từ xương quai xanh đi xuống, sự ngang ngược mà Tần Hi vẫn luôn kìm né trỗi dậy, ham muốn chiếm hữu u tối kêu gào đòi thoát ra đã khống chế lấy tâm hồn anh, kích thích lý trí của anh.
Cả người anh bỗng khựng lại, không động đậy gì chỉ nhìn cô.
Trái tim như nhảy lên tới cổ họng.
Thấy Tần Hi không có ý định dời tầm mắt, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp nơi ấy, Sơ Nịnh cảm thấy cả người hơi khó chịu, trên người cũng không nhịn được mà thấy lạnh.
Cô ngượng ngùng nghiêng đầu, ngại để anh thấy, theo bản năng nâng đôi tay trắng nõn thon gầy che lấy thân thể, càng không biết rằng dáng vẻ nửa che nửa đậy lại xinh đẹp động lòng người đến mức nào.
Tần Hi nắm lấy cổ tay cô kéo xuống, hôn mút rồi đè người xuống.
Sơ Nịnh nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào đèn treo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-hon-anh/938203/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.