Chương trước
Chương sau
Bối Sơ Nhan nhìn tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện vừa ném tới.
Cô ta hoảng hốt.
Sao mẹ lại...
Cô ta vô thức phủ nhận: "Con không có..."
"Con còn định cãi cố đúng không? Sáng nay con nói con cho thêm đường vào cốc sữa của em nhưng thực ra con bỏ thuốc xổ vào trong đó. Bố đã hỏi lái xe rồi, chú ấy nói tối thứ sáu có chở con ra tiệm thuốc, con nói cho bố nghe con mua cái gì? Hóa đơn đâu? Con có thể đưa cho bố không?!"
"Em gái con uống non nửa cốc đã bắt đầu tiêu chảy, mẹ con hết nửa cốc còn lại, trực tiếp phải vào bệnh viện luôn. Con nói cho bố nghe, con cho nhiều thuốc xổ như vậy là muốn Doanh Doanh không thể đến thi đấu được, để cho con được giải quán quân, đúng hay không?!"
Bối Sơ Nhan bị Bối Hồng quát, dọa cho nước mắt rơi lã chã. Lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên bố hung dữ như vậy với cô ta.
Đến tận bây giờ, bất kể là chuyện học hành hay những chuyện khác cô ta chưa từng khiến bố mẹ phải lo lắng. Ở trước mặt bố mẹ, cô ta tốn biết bao công sức để duy trì hình tượng tốt đẹp của người chị gái hiền dịu.
Nhưng hôm nay lớp mặt nạ đó như bị xé ra, lộ ra rắn rết ở bên trong.
Kế hoạch hoàn hảo bị đổ vỡ, tất cả đều tại cô ta cho thuốc xổ nhiều hơn đường.
Bối Hồng gõ mặt bàn, từ câu từ chữ: "Từ nhỏ đến lớn bố đã dạy các con những gì? Hãy giữ đôi chân trên mặt đất, đi bằng chính đôi chân của con và sức lực của con, không được tranh giành ganh đua so sánh, làm người phải thẳng thắn vô tư." Ông quay đầu chỉ là con gái nhỏ, "Đó là em gái ruột thịt của con, vậy mà con cũng ra tay được. Bình thường lúc nào con cũng nói thương em yêu em là như vậy sao?"
Bối Sơ Nhan thút thít: "Bố, con chỉ là... chỉ là trong phút chốc không được tỉnh táo, con sợ con không đặt được giải nhất, bố mẹ sẽ không yêu con nữa..."
"Cho nên con cứ như vậy mà hại em gái của con? Đây chỉ là một cuộc thi biện luận đã cho em uống thuốc xổ. Sau này nếu là một vị trí trong công việc có phải con sẽ cho em uống thuốc độc luôn không?"
Bối Hồng cứng rắn quở trách, đồng thời cũng nhìn Bối Doanh Doanh đang ngây người.
Hóa ra bố mẹ biết chuyện này... Hơn nữa bố không hề thiên vị chị ta.
Bối Sơ Nhan buông thõng đầu xuống, đôi môi bị cắn chặt trắng nhợt không còn chút máu, cô ta khóc đến có chút nhếch nhác.
Viên Man Hà đứng dậy, đi tới, con ngươi của bà cũng phủ một tầng nước mắt, Bối Sơ Nhan nắm chặt tay của mẹ, "Mẹ, con thật sự không cố ý, mẹ phải tin con..."
Viên Man Hà nhíu mày, "Nhan Nhan, trên cả đường đi hôm nay bố mẹ đều không nhắc đến chuyện này, thật ra là muốn chờ con chủ động nhận sai. Mẹ cho rằng con chỉ là trong giây lát nổi lên ý xấu, sau đó hối hận. Nhưng mà con định giấu diếm đến cuối cùng, con thật sự làm cho mẹ thất vọng."
Sáng nay bệnh viện đưa kết quả xét nghiệm bà uống phải thuốc xổ, bà mới nhớ ra hành động sáng nay của con gái lớn, sửng sốt đến mức cả người đều dại ra.
Bà thi thoảng có thể cảm giác được chị gái đôi lúc có chút địch ý với em. Chuyện mâu thuẫn nhỏ giữa hai chị em có thể hiểu được, nhưng lén cho thuốc xổ và trong sữa, ngay cả người bình thường cũng chưa chắc có thể làm chuyện độc ác như vậy, huống chi là chị em ruột.
Điều khiến bà càng buồn hơn là, bà đã không dạy bảo Bối Sơ Nhan đúng cách.
Bối Sơ Nhan nghe giọng điệu này của mẹ, cô ta biết lúc này mẹ thật sự rất tức giận. Cô ta hoảng hốt lau nước mắt, nói năng lộn xộn: "Bố mẹ, là lỗi của con, con hứa lần sau sẽ không ..."
Bối Hồng trừng mắt nhìn con gái lớn: "Chỉ xin lỗi mỗi bố mẹ là đủ rồi?"
Bối Sơ Nhan nghe vậy, sửng sốt mấy giây, cô ta đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh, kìm nén nước mắt, giọng điệu cực kỳ thành khẩn: "Chị xin lỗi Doanh Doanh, chị... Chị không nên làm như vậy, em có thể tha thứ cho chị không?"
Cho dù cô ta có ghét Bối Doanh Doanh đến nhường nào, giờ phút này cũng phải cúi đầu xuống.
Bối Doanh Doanh đứng lên, ánh mắt nóng rực rơi trên mặt Bối Sơ Nhan, sau đó cười một tiếng, đột nhiên nhắc đến một chuyện: "Hơn bốn giờ sáng nay, là chị vào trong phòng em sao?"
Bối Sơ Nhan giật mình.
Vên Man Hà và Bối Hồng cùng nhìn về phía Bối Sơ Nhan. Lúc này cô ta không dám lại nói dối, cúi đầu nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
"Mới sáng sớm, chị vào phòng em làm gì?"
Bối Sơ Nhan nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Bối Hồng đi tới, "Con nhanh chóng thành thật khai báo, con vào phòng em gái làm gì! Nếu không đừng nghĩ rằng chuyện này cứ thể là xong."
Cô ta im lặng một lúc, mới nói toàn bộ chuyện sáng nay ra: "Con... Con bỏ thêm thuốc xổ vào... ly nước trên đầu giường Doanh Doanh..."
"Con!" Bối Hồng tức giận, "Bố yêu thương con nhiều năm như vậy, đã dạy con trở nên độc ác như vậy sao!"
Bối Sơ Nhan muốn không có chút sai sót nào, cho nên cô ta bỏ thêm thuốc vào trong ly nước của Bối Doanh Doanh. Nhưng buổi sáng Bối Doanh Doanh không uống nước để qua đêm nên đã đổ đi.
Viên Man Hà đi tới kéo cánh tay Bối Hồng, "Đừng tức giận quá hại đến sức khỏe, anh ngồi xuống trước đi."
Trong phòng bao một lần nữa chìm trong im lặng. Bối Sơ Nhan nơm nớp lo lắng không dám nói gì, qua mấy phút sau, Bối hồng mới lần nữa lên tiếng:
"Từ giờ trở đi, con tập trung học hành cho bố, không cần phải quan tâm đến những cuộc thi khác hay thành tựu gì cả, tiền tiêu vặt tháng này cắt một nửa. Ngoại trừ lên trường luyện thi, con ngoan ngoãn ở nhà cho bố, không được đi đâu hết. Nếu như em gái con nói cho bố biết con có những hành động gì khác, tự con biết hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ?"
"... Vâng."
Cho dù trong lòng Bối Sơ Nhan có không cam lòng đến đâu, ngoại trừ gật đầu cô ta không còn cách nào khác.
Bối Hồng nhìn về phía Bối Doanh Doanh, gọi cô đến, cô đi đến trước mặt Bối Hồng, nghe thấy bố mềm giọng nói với cô:
"Doanh Doanh, nếu như chị lại đến tìm con gây phiền phức thì nói với bố nhé. Nhưng bố không mong hai chị em các con sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em."
Bối Doanh Doanh ngoan ngoãn gật đầu.
"Được rồi, ngồi xuống đi chuẩn bị ăn cơm.
Bối Doanh Doanh ngồi giữa Bối Hồng và Viên Man Hà. Một lúc sau hải sang được mang lên, bố mẹ người ngồi trái người ngồi phải gắp cho Bối Doanh Doanh rất nhiều hải sản. Bối Sơ Nhan ngồi bên cạnh chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng.
Không ngờ Bối Doanh Doanh hôm nay có thể giáng cho cô ta một "cái tát" đau như vậy.
Một lúc sau, điện thoại trong túi của Bối Doanh Doanh vang lên, cô lấy điện thoại ra, ấn nhận cuộc gọi đến thì nghe thấy giọng nói của Vương Thụ Trạch:
"Doanh Doanh, cậu có đến không thế! Bọn mình đang ăn rồi đó! Mình, Viên Gia, anh Hàn đều ở đây rồi, chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi."
Bối Doanh Doanh: ???
"Tối nay không đi không được mà. Doanh Doanh cậu đến đi mà, mãi mới hẹn nhau đi ăn được, cậu không đến thì không còn gì vui nữa."
Bối Doanh Doanh lộ vẻ khó xử, Viên Man Hà để ý thấy, hỏi cô có chuyện gì.
Viên Man Hà nghe xong đồng ý rất thoải mái: "Không sao đâu, con đi chơi cùng các bạn đi, không phải con cũng là thành viên trong đội NR sao? Đi đi, tối nay thư giãn một chút, chơi muộn một xíu về cũng được."
Bối Hồng cũng nói đi chơi với bạn đi. Bối Doanh Doanh hỏi địa chỉ xong, nói bây giờ cô sẽ qua đó liền.
Vương Thụ Trạch cúp điện thoại, lắc lắc điện thoại trong tay, nhìn Du Hàn với vẻ mặt đòi được khen: "Anh Hàn, anh xem không phải cách này của em đã thành công rồi sao?"
"Ừm."
"Anh không thưởng cái gì cho em sao?"
"Mày thiếu cái gì?"
Vương Thụ Trạch: "... Đủ rồi, anh đừng mua cho em sách luyện thi đại học."
Cậu ta vui vẻ gọi cho An An, Viên Gia nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu: "Mày theo đuổi được rồi?"
"Trên cơ bản là An An không hề chạy."
"Được đó anh Vương! Một cô gái ngoan ngoãn như An An mà cũng cua được, anh có bí kíp gì sao truyền thụ cho em với?"
Viên Gia hỏi xong, Du Hàn đang cúi đầu ăn đồ ăn, vẻ mặt cứng lại.
Vương Thụ Trạch được hỏi như vậy, sự tự tin như một người đàn ông thực thụ của cậu ta nổi lên. Cậu ta đặt đũa xuống, giọng điệu thong dong: "Mày đã gọi tao một tiếng anh, thì hôm nay anh sẽ nói cho mày nghe làm thế nào để theo đuổi được bạn gái."
"Anh nói, anh nói đi ạ."
"Mày có biết tại sao tiểu thuyết lãng mạn lại được yêu thích hiện nay không? Đó là vì những cuốn sách này có thể thỏa mãn tưởng tượng đẹp đẽ của các cô gái trẻ về bạn trai tương lai của họ. Mày phải sống như một nhân vật nam chính trong tiểu thuyết. Trước hết, mày phải có khuôn mặt ưa nhìn, có một gương mặt đẹp coi như là thành công hơn một nửa rồi. Thế giới này thực tế như vậy đấy." Vương Thụ Trạch đánh giá Viên Gia một chút, "Với cái bản mặt này của mày... Coi như tạm được, còn giống như anh Hàn chúng ta, đây là gương mặt tiêu chuẩn của nam chính trong tiểu thuyết." Vương Thụ Trạch cười hì hì.
Du Hàn không hiểu tại sao bị đưa ra làm ví dụ: "... Cút."
Viên Gia: "Đừng nói nhảm nữa, sau đó thì sao?"
"Điều thứ hai, hiểu rõ con gái thích gì, bình thường mày phải thường xuyên hỏi nhiều một chút xem cô ấy thích cái gì, thích ăn gì thích uống gì, tục ngữ có câu chi tiết quyết định thành bại."
"Tiếp tục."
"Điều thứ ba... Nếu lúc này người ta không ghét mày, có thể hai người đang ở mức bạn bè. Ở giai đoạn này mày phải bắt đầu thể hiện rằng mày đối xử với cô ấy đặc biệt hơn những người khác. Chỉ đi lấy nước cho cô ấy, bữa sáng cũng chỉ mua cho cô ấy. Phải khiến cô ấy cảm giác được mày đối xử với cô ấy và những nữ sinh khác không giống nhau, như vậy cô ấy từ từ sẽ sinh ra thiện cảm đối với mày. Nhớ kỹ là không được có lốp dự phòng, bị phát hiện thì mày sẽ chết rất thảm."
"Nếu như mày cảm nhận được đối phương cũng có thiện cảm với mày, mày phải thường xuyên nghĩ ra cách để hai người gặp mặt, ở chúng với nhau. Mỗi lần chỉ có hai người ở riêng với nhau, tình cảm của hai người sẽ ngày càng tốt lên thôi."
Viên Gia vui vẻ, "Không ngờ mày am hiểu nhiều như vậy."
"Tất nhiên rồi, lúc nên ra tay là phải ra tay liền, thỉnh thoảng có thể lưu manh một chút. Ở trên phương diện tình cảm mày phải chủ động, không thể chờ bạn nữ chủ động được."
"Đỉnh của chóp..."
Du Hàn ngồi một bên ăn đồ ăn, mặt vẫn không hề có cảm xúc gì.
Một lúc sau, có một cô gái đi từ ngoài cửa nhà hàng vào, Viên Gia nhìn thấy vội vàng vẫy tay: "Doanh Doanh, ở đây này!"
Bối Doanh Doanh lập tức đi qua, Vương Thụ Trạch cười cười: "Nào, cậu ngồi cạnh anh Hàn đây này, chị phục vụ, lấy giúp chúng em thêm một bộ bát đũa."
Cô ngồi xuống, quay đầu lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Du Hàn, cô cười với anh, anh đưa thực đơn cho cô: "Muốn ăn cái gì, gọi món đi."
"Đúng đúng đúng, hôm nay anh Hàn nói anh ấy bao hết, Doanh Doanh cậu không thể không nể mặt anh Hàn được."
"Vậy được rồi..."

Cô nhìn thực đơn, còn Du Hàn thì ngồi bên cạnh nhìn cô. Cô gái nhỏ tóc đen môi đỏ, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt trắng nõn của cô, càng khiến làn da trở nên trong suốt óng ánh.
Bối Doanh Doanh dường như cảm nhận được cái gì, cô ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt sáng rực của anh, tim cô bắt đầu đập thình thịch.
"Sao, sao thế?"
Anh lấy lại tinh thần, ho khan hai tiếng, "Cậu thích món súp dừa sầu riêng này không? Có muốn gọi một phần không?"
"Được..."
Sao cô cảm thấy Du Hàn có chút kỳ lạ nhỉ?
Sau khi gọi thêm đồ ăn xong, An An cũng vừa đến, Vương Thụ Trạch ngồi bên cạnh An An, không biết hai người thì thầm cái gì, mặt An An đỏ lên còn Vương Thụ Trạch thì cười xấu xa.
"Mẹ kiếp hai người có thể đừng tán tỉnh nhau ở trước mặt mọi người được không?" Viên Gia tức giận.
"Cứ tán tỉnh đấy thì sao nào, mày không có bạn gái nên tức phải không?"
"Mẹ nó, mày đừng có quá đáng!"
Hai người tính tình trẻ con cãi nhau, sau khi đồ ăn lên, Vương Thụ Trạch bảo nhân viên lấy thêm mấy chai bia, "Nào nào nào, không say không về, tất cả mọi người đều phải uống."
Vương Thụ Trạch định rót bia cho Bối Doanh Doanh, nhưng bị Du Hàn ngăn lại: "Cậu ấy không uống được, dị ứng."
Bối Doanh Doanh ngẩn người.
Hóa ra anh vẫn còn nhớ.
"Vậy thôi, con gái uống Vương Lão Cát (trà thảo mộc) thay rượu. Nào, chúng ta nâng ly, chúc mừng chúng ta đánh bại được đội Elk Girls, phản công thành công!"
"Cạn ly!"
Tối nay, ba nam sinh uống kha khá, lúc từ nhà hàng đi ra, ba người đều có vẻ đã say.
"Anh Vương, chúng ta uống tiếp."
"Dô nào em Viên!"
Bối Doanh Doanh và An An: "..."
Cuối cùng An An gọi xe cho hai người này, cô ấy hỏi Du Hàn và Bối Doanh Doanh về nhà kiểu gì, Du Hàn thản nhiên nói: "Tôi với cậu ấy tiện đường."
"Vậy được rồi, tạm biệt mọi người nhé."
Một đám người một người đi một ngả, Bối Doanh Doanh và Du Hàn đi về phía trước, cô ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng hỏi: "Du Hàn... Cậu uống say rồi sao?"
Anh gật đầu: "Có hơi say rồi."
"Ồ..."
Anh hơi cong môi cười, bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, "Cậu lo lắng tôi uống say rồi bắt cóc cậu à?"
Biểu cảm của cô cứng lại, hai tai đỏ lên, lập tức phủ nhận: "Không phải..."
"Vậy hôm nay Doanh Doanh phụ trách đưa tôi về nhà."
"Ừm, xe taxi đến rồi~" cô nhìn thấy xe, nắm lấy ống tay áo anh, kéo anh đi qua đường.
Sau khi hai người lên xe, Du Hàn dựa vào ghế chợp mắt. Thật ra tối nay anh rất say rồi, bây giờ anh đang cố gắng chống đỡ để bản thân tỉnh táo, dù sao cô gái nhỏ vẫn còn ở bên cạnh, không thể hù dọa cô."
Xe chạy trên đường khoảng mười mấy phút thì dừng lại trước cổng khu biệt thự, hai người xuống xe.
Bối Doanh Doanh thấy anh có hơi choáng váng, tiến lên đỡ anh. Du Hàn lại tránh bàn tay của cô, cô tưởng anh không thích tiếp xúc tay chân như vậy, ai ngờ một giây sau anh trực tiếp ôm lấy bả vai của cô.
Cô ngẩn người, giọng khàn khàn của anh vang trên đỉnh đầu của cô: "Như thế này chắc chắn hơn một chút."
Bàn tay của anh khoác lên vai cô phát ra nhiệt độ nóng rực, khoảng cách của hai người rất gần, vô cùng thân mật đến mức khiến nhịp Bối Doanh Doanh đập loạn như chú hươu con đang hoảng sợ.
Cô xấu hổ cúi đầu, một lúc sau cô nghe thấy Du Hàn hỏi: "Bình thường cậu thích làm gì?"
Cô sửng sốt, "Thích... Nghe nhạc, vẽ tranh."
"Cậu thích ăn gì?"
Bối Doanh Doanh: ???
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng chỉ đành thật thà trả lời: "Ô mai, vải, sô cô la..."
"Vậy cậu ghét ăn gì?"
"Gan lợn, mướp đắng..." Cô nói một tràng, càng nói càng thắc mắc, "Sao đột nhiên cậu hỏi chuyện này?"
"Không có gì." Lông mày anh khẽ nhếch, nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu rất trịnh trọng, "Muốn hiểu cậu nhiều hơn một chút. Vương Thụ Trạch nói, như vậy dễ chiếm được thiện cảm của con gái hơn."
Bối Doanh Doanh lần nữa ngớ người.
Thiện cảm? Thiện cảm thế nào?
Không biết vì sao nhịp tim cô đập lệch một nhịp, anh im lặng mấy giây, cô mềm mại hỏi lại anh: "Vậy hay là cậu cũng nói cho mình nghe cậu thích gì?"
Anh cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực phả bên tai cô: "Chẳng lẽ cậu không biết tôi thích gì sao?"
Cô hơi dừng lại, lắc đầu.
Anh thích gì sao mà cô biết được?
Bàn tay đang ôm bả vai cô nhấc lên, vỗ vỗ đầu cô: "Cậu quá ngốc."
???
Sao người này uống say rồi lại quá đáng thế này [QAQ]...
Hai người chầm chậm về đến nhà, mở cửa đi vào, dưới tầng một không một bóng người. Cô đành phải đỡ anh về phòng của anh.
Sau khi anh ngồi xuống giường, cô chạy đi rót cho mỗi người bọn họ một cốc nước. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, uống ừng ực mấy ngụm để giải khát.
Cô uống xong, quay đầu lại thấy anh đang cầm cốc nước nhìn cô chằm chằm.
"Sao... Sao thế?"
"Dáng vẻ uống nước của cậu rất đáng yêu."
Bối Doanh Doanh: ?!?
Cô xấu hổ, "Mình chỉ uống nước như bình thường thôi..." Sao mà đáng yêu được?
"Cậu có biết không, trên diễn đàn có rất nhiều người khen cậu, tôi cho cậu xem." Dứt lời, anh trực tiếp lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường ra, cô ngồi bên cạnh không hiểu gì, thấy anh cực kỳ nghiêm túc mở bài đăng "Đội NR cố lên, ủng hộ các cậu," anh kéo xuống những bình luận khen Bối Doanh Doanh, đọc từng câu lên:
"Trận chung kết hôm nay Doanh Bảo xinh đẹp quá lại còn đáng yêu nữa chứ, tôi còn thấy cậu ấy vẫy tay với tôi đó, tôi đổ rồi!"
Bối Doanh Doanh: "..."
"Ở đâu ra một Doanh Doanh là tiểu đáng yêu độc nhất như vậy, lúc cậu ấy cười lên, dường như cả thế giới này đều tỏa sáng."
Bối Doanh Doanh xấu hổ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn cướp lấy điện thoại của anh, "Cậu đừng đọc!"
Anh lùi về sau, cô nhào về phía anh, hai người thuận thế ngã xuống giường.
Bốn mắt nhìn nhau, tim cô đập rộn ràng, anh giữ gáy cô lại, nhẹ nhàng xoa nắn, giọng của anh rất dịu dàng.
"Bọn họ nói thật mà."
Cô thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta không nỡ đẩy cô ra.
Bối Daonh Doanh lập tức đứng dậy, gương mặt đỏ hồng cúi gằm xuống, "Mình, mình đi trước, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt nhé..."
Cô cảm giác nếu cô còn ở đây, tim cô sẽ báo động đỏ mất.
Cô quay người đi chưa được mấy bước, đột nhiên cảm giác cổ tay bị giữ chặt, cả người bị kéo về sau, Du Hàn ôm eo của cô, nhấc cô lên đi về phía trước một bước, ấn cô lên cánh cửa, cơ thể nóng bỏng của anh áp sát vào người cô.
Một tay anh ôm eo cô một tay khác khóa trái cửa lại.
Cô hoàn toàn sững sờ, "Du Hàn, cậu..."
Anh nuốt nước bọt một cái, con ngươi đen láy nhìn cô phảng phất ánh lửa, "Chạy cái gì, hả?"
Cô cúi đầu không dám nhìn anh, hàng lông mi khẽ run. Bàn tay không còn cách nào khác phải bám lấy cánh tay đang ôm cô của anh để không bị ngã xuống. Cô có thể cảm nhận được đường cong cơ bắp căng cứng của anh.
Bàn tay đã đừng đánh nhau với rất nhiều người, bây giờ đang giữ chặt cô gái nhỏ vào trong ngực.
"Mình không chạy..." Giọng nói mềm mại của cô mang theo một chút nũng nịu, khiến cho lòng anh càng thêm ngứa ngáy.
Anh cúi xuống nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ thốt ra âm thanh khàn khàn: "Nói dối —— "
Sau đó anh cúi người xuống, bờ môi dán lên vành tai của cô: "Doanh Doanh không ngoan."
Giọng nói của anh truyền vào trong tai cô như một dòng điện chạy lên não rồi nổ tung.
Cô biết anh uống say, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng dính sát lại hơn.

Hu hu hu...
Cô cảm thấy cả người cô như muốn phát sốt.
"Doanh Doanh, đột nhiên tôi biết tôi muốn cậu cảm ơn tôi thế nào rồi."
Anh bỗng cười một tiếng, "Gần đây tôi mất ngủ khá nghiêm trọng."
"?"
"Sau này mỗi khi trời tối, trước khi đi ngủ cậu hát cho tôi một bài, được không?"
Cô ngẩn người, lẩm bẩm: "Tớ không biết hát..."
Cô vừa nói xong, hai giây sau, đột nhiên một nụ hôn in xuống gương mặt cô.
Bờ môi lạnh của anh hôn lên má cô.
Cô mở to hai mắt.
"Nói dối, giọng Doanh Doanh ngọt như vậy..." Du Hàn thấp giọng dụ dỗ, "Hát cái gì cũng hay."
"Ầm —— "
Bối Doanh Doanh đóng cửa phòng ngủ lại, cô dựa vào tường, tay ấn lên ngực, cố gắng xoa dịu nhịp tim đập với tần suất cao sắp nổ tung của mình.
Từ phòng Du Hàn đi ra, cô vẫn mơ mơ màng màng, cảm giác cả người không có sức lực, bước đi nhẹ hẫng.
Cô sờ lên mặt, chỗ vừa rồi được anh in dấu môi lên đang nóng bừng bừng, lan truyền khắp cả gương mặt, khiến cả mặt cô đều đỏ rực.
Câu nói "giọng của Doanh Doanh rất ngọt, còn có cả nụ hôn kia...
Choáng đầu hoa mắt.
Cô đi đến trước gương, nhìn khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng trong gương, xấu hổ chạy lên giường kéo chăn che kín cả người lại. Trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên những hình ảnh trong căn phòng kia.
Ôi ôi ôi, vì sao Du Hàn đột nhiên hôn mình...
Cô lăn qua lăn lại trên giường, tiếng nghẹn ngào nhỏ như tiếng mèo kêu, một lúc sau vì khó thở cuối cùng cũng ló đầu ra.
Cô nhìn chăm chăm lên trần nhà, buồn bực cắn môi.
Du Hàn chắc chắn uống say rồi.
Anh điên rồi.
Ngày hôm sau, Bối Doanh Doanh đi vào trong lớp, ngồi xuống chỗ của mình, không thấy bóng dáng của Du Hàn đâu. Trong ngăn kéo cũng không có cặp sách, chắc là anh chưa đến.
Không hiểu vì sao nhưng cô thở phào một hơi.
Kỷ Diệu quay người xuống, cười hì hì với cô: "Doanh Doanh, cậu nổi tiếng khắp trường rồi."
"Nổi tiếng?!"
"Đúng thế, có người quay lại cuộc thi hôm qua rồi đăng lên trên diễn đàn, có rất nhiều người xem rồi đang bàn luận về cậu đó."
"Bàn luận..." Tim cô như bị siết lại, cô tưởng cô lại bị người ta nghị luận, ai ngờ là hoàn toàn ngược lại, "Tất cả mọi người đều nói cậu rất đẹp, cực kỳ thích cậu, nói cậu là "Tiên nữ Doanh". Nam sinh thì càng không cần phải nói, sáng sớm đã có mấy người đến muốn xin cách thức liên lạc với cậu."
Bối Doanh Doanh ngạc nhiên, cô không phải chỉ là tham gia một cuộc thi biện luận thôi sao?
Kỷ Diệu khẽ xì một tiếng, "Bạn yêu ơi, cậu có thể có chút nhận thức về vẻ đẹp này của bản thân không hả?! Hơn nữa lần này cậu đánh bại hoa khôi siêu cường của trường, tất nhiên khiến toàn trường sửng sốt rồi."
Lúc này có một bạn học ngồi ngay cửa sổ sát hành lang hô lên: "Doanh Doanh, có người tìm cậu!"
Cô quay đầu nhìn lại, thấy có vài nam sinh không quen biết đang đứng ở cửa. Kỷ Diệu kích động, "Cậu nhìn xem không phải đến rồi sao!"
"..."
Cô đứng dậy đi ra ngoài, ở ngoài cửa có một nam sinh mặc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, trông rất bình thường, bên cạnh còn có vài nam sinh khác đi cùng, dường như đi cùng để tăng thêm lòng dũng cảm cho bạn mình.
"Chào cậu, xin hỏi cậu tìm mình cho chuyện gì?"
Nam sinh ngại ngùng cười một tiếng, "Bạn học Bối, cậu còn nhớ mình không? Trong trận đấu bán kết chúng ta đã cùng nhau thi đấu, mình là thành viên biện luận thứ ba của đội Bảo Vệ Dải Ngân Hà."
Bối Doanh Doanh hơi sửng sốt, chậm rãi nhớ lại: "Ừm..."
Nam sinh kia bước lại gần cô thêm một bước, cười nói: "Hôm qua mình cũng có đi xem cậu thi đấu, vô cùng đặc sắc. Nên mình không nhịn được muốn đến hỏi cậu... Chúng ta có thể làm quen không?"
Cô bị hỏi như vậy, lúc đang sửng sốt, thấy ở góc rẽ cầu thang bên cạnh có một bóng người đi tới.
Du Hàn đi tới, một tay cầm cặp sách, một tay đút túi quần, cổ áo sơ mi trắng đồng phục hơi mở, dường như bởi vì ngủ không ngon, nên mặt anh trông hơi ủ rũ. Anh vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang đứng trước mặt một nam sinh xa lạ, hàng lông mày của anh khẽ cau.
Bối Doanh Doanh nhìn thấy anh, trong đầu lại hiện lên nụ hôn in lên mặt cô tối hôm qua, cô không dám quay qua nhìn anh, chỉ muốn chui xuống đất [QAQ].
Sau đó, từ khóe mắt cô thấy Du Hàn đi vào trong lớp.
May quá, may quá...
Nam sinh xa lạ kia thấy Bối Doanh Doanh đỏ mặt, tưởng cô đỏ mặt vì anh, lập tức nụ cười trên môi càng sâu, "Không có gì đâu, cậu đừng căng thẳng, mình thật sự muốn làm bạn với cậu. Mình tên là Từ Bằng, học lớp 11.9..."
Nam sinh bắt đầu giới thiệu về bản thân, cô nghe một lúc đang định ngắt lời cậu ta, đột nhiên cánh tay bị người khác nắm lấy.
Cô quay đầu nhìn lại, Du Hàn quay lại từ khi nào thế?!
Cả người Du Hàn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng liếc Từ Bằng, trong đôi mắt hung ác lộ ra vẻ thù địch, "Nói xong chưa?"
"Mình —— "
Du Hàn cụp mắt nhìn cô gái nhỏ đang đờ đẫn, sau đó lạnh lùng nói: "Trò chuyện xong thì vào làm bài bổ sung đi, cậu có biết cậu bỏ lỡ bao nhiêu bài chưa làm không?"
Dứt lời, cô bị anh kéo vào trong lớp.
Từ Bằng: "... ???"
Bối Doanh Doanh bị kéo về chỗ ngồi. Du Hàn ngồi xuống chỗ bên cạnh. Cô liếc nhìn anh một cái, lập tức lén thu mình lại một góc...
Du Hàn cụp mắt nhìn cô, phát hiện không hiểu tại sao mặt cô lại đỏ lên.
Đáy lòng của anh chìm xuống.
Vậy mà cô lại đỏ mặt khi nói chuyện với nam sinh khác?
Suốt giờ đọc sáng buổi sáng, cô tiếp tục không để ý đến anh, anh thật sự không nhịn được nữa, vờ như vô ý ngồi gần lại bên cạnh cô.
"Bối Doanh Doanh."
Anh gọi tên cô, đối phương không để ý.
"Bối Doanh Doanh."
Lần thứ hai, ánh mắt cô dừng lại, "Ừm..."
"Sao cậu không để ý đến tôi?"
Bối Doanh Doanh: ???
Anh quên toàn bộ chuyện tối hôm qua rồi?
Cô quay qua nhìn anh, không nóng không lạnh: "Chuyện tối hôm qua... Cậu không nhớ sao?"
Sắc mặt anh cứng lại, tối hôm qua? Nhớ gì?
"... Tôi đã làm gì sao?" Sáng nay anh tỉnh lại, đầu cực kỳ đau, chỉ nhớ mang máng tối hôm qua Bối Doanh Doanh đưa anh về phòng.
Anh đúng là, đúng là tên lưu manh mà! [QAQ]
Cô vừa giận vừa xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, không hiểu sao trong lòng cảm giác nóng ran, không muốn nói chuyện với anh.
Anh nhận ra cảm xúc của cô, càng không thể nhớ ra được anh đã làm gì, trong lòng rất hoảng.
Hết giờ đọc sáng, Bối Doanh Doanh cầm bình nước ra khỏi phòng học, chưa đi được mấy bước thì phát hiện có người đi theo phía sau cô, cô quay đầu lại nhìn thấy Du Hàn.
Cô không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Lúc đến phòng lấy nước, bên trong không có người, cô hứng nước, phát hiện anh vẫn đứng sau lưng cô...
Hứng nước xong, cô nhìn về phía anh: "Cậu... Cậu muốn làm gì?"
Anh cụp mắt, giọng nói rất nhỏ: "Xin lỗi, tôi nhớ ra rồi."
Bối Doanh Doanh: ???!!!
Giọng của anh khàn khàn: "Không phải tôi cố ý hôn cậu đâu."
Anh không nhắc đến thì còn tốt, bây giờ đột nhiên nhắc đến, khiến cô càng...
"Không có gì... "
Cô đỏ mặt cúi đầu, anh đột nhiên bổ sung thêm một câu: "Tôi cam đoan, sau này tôi tuyệt đối sẽ không hôn cậu khi đang không tỉnh táo đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.