Du Hàn trở lại chỗ ngồi của mình, Tư Quỳ đứng đó hốc mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Bối Doanh Doanh, thẹn quá hóa giận.
"Cậu có ý gì? Thấy tôi bị từ chối, cậu vui lắm hả?"
Kỷ Diệu bĩu môi, "Đáng đời cậu, ai kêu cậu một tí là thích nói mấy lời khó nghe."
Tư Quỳ nắm chặt tay, hất cằm nhìn bọn họ, vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt vẫn không hề vơi đi, "Cứ coi như Du Hàn từ chối tôi thì sao? Bối Doanh Doanh, cậu vẫn không trở về chỗ ngồi bên cạnh cậu ấy."
Cô ta tức giận bỏ đi.
Du Hàn ngồi ở chỗ của mình, tay cầm bút nhưng lại không viết được chữ nào. Anh ngẩng đầu nhìn Bối Doanh Doanh đang ngồi ở tổ ba, trong lòng dâng lên một cảm giác bực bội.
... Vừa rồi anh nói như thế còn chưa đủ hiểu à?
Anh đã nói với Tư Quỳ như vậy rồi, cái này không phải muốn nói là để chỗ cho Bối Doanh Doanh trở về sao?
Du Hàn đang nghĩ ngợi, Tăng Đống và Lạc Phàm đi tới, "Anh Hàn, mấy ngày rồi em không được gặp anh, cứ tưởng anh đi chầu ông bà rồi cơ." Tăng Đống và Lạc Phàm ngồi xuống bên cạnh Du Hàn.
Du Hàn liếc cậu ta: "Mới sáng sớm đừng có mà trù ẻo tao."
Lạc Phàm cười vang, "Hôm qua Tăng Đống đi hóng gió, kéo em theo uống rượu với cậu ta, chắc là tên này còn chưa tỉnh rượu đâu."
Tăng Đống trợn mắt, "Có cm mày mới chưa tỉnh rượu đấy. Đúng rồi, anh Hàn, sao Doanh Doanh vẫn chưa chuyển về?"
Du Hàn run lên, im lặng không nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-so-anh/998997/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.