Mấy phút sau, Du Hàn ôm cô đi đến một chỗ không có người, xung quanh là rừng cây xanh tốt, còn có một con suối chảy qua khe sỏi đá, vừa yên tĩnh vừa kỷ ảo. 
Lúc này anh mới để cô đứng xuống. 
"Bây giờ không có ai, có thể nói được rồi." 
Anh lên tiếng, giọng nói vừa chậm rãi vừa trầm thấp. 
Lúc này gương mặt trái xoan trắng nõn của cô gái nhỏ như của đào chín mọng, nhịp tim đập thình thịch, cả người choáng váng, dường như không biết phải nói thế nào. 
Du Hàn cúi đầu nhìn biểu cảm rối bời của cô, không hiểu sao lại thấy rất đáng yêu, sự cáu kỉnh của anh cũng vì thế mà giảm đi một chút, anh mềm giọng: 
"Có phải có ai đó nói gì với cậu không, hay là nghe được người ta nói cái gì." 
Tâm tư Bối Doanh Doanh bị anh vạch trần, đầu ngón tay quấn lấy nhau, đến cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không có... Các cậu ấy chỉ nói cậu rất quan tâm mình, đối xử với mình rất tốt." 
"Vậy tại sao cậu lại trốn tránh tôi?" 
"Mình..." Bối Doanh Doanh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. 
Cô thậm chí còn không biết tại sao bản thân lại ... quan tâm đến anh nhiều như vậy. 
Du Hàn thấy cô chậm chạp không muốn nói, anh không hỏi ép cô nữa. Anh đi lại con suối bên cạnh, nhìn dòng nước chảy róc rách, mặt mày ủ rũ. 
Vài phút sau, sau lưng anh vẫn yên tĩnh, anh thu tầm mắt lại xoay người định đưa cô về, đột nhiên anh cảm thấy tay áo mình bị một lực nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-so-anh/998995/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.