Tiêu Tử Mặc sửng sốt một lúc, ánh mắt nhìn vào trong lớp đảo một vòng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau đó cậu ta nhìn Du Hàn, giọng điệu có chút không tình nguyện.
"Vậy... Cậu giúp tôi mang những thứ này để lên bàn Bối Doanh Doanh được không?"
Du Hàn cụp mắt, liếc qua đồ trong tay cậu ta sau đó ngẩng đầu, giọng điệu bình thản:
"Tôi không rảnh."
Tiêu Tử Mặc: "..."
Du Hàn trực tiếp quay người, Tăng Đống cười cười hai tiếng, vỗ bả vai của Tiêu Tử Mặc: "Anh Hàn vừa ngủ dậy, tâm tình không tốt, cậu đừng để ý."
Tiêu Tử Mặc khẽ xì một tiếng, đè sự tức giận trong lòng xuống: "Vậy cậu giúp tôi chuyển đồ, được không?"
Tăng Đống nhìn đồng hồ, "Ai da, tôi phải đi lấy nước, sắp không kịp rồi chuẩn bị đến giờ đọc sách buổi sáng..." Cậu vừa nói vừa đuổi theo Du Hàn.
Tiêu Tử Mặc: "..."
-
Du Hàn đi đến phòng đun nước sôi rót đầy nước, Tăng Đống cũng nhanh chóng chạy theo, "Anh Hàn, anh có cảm thấy Tiêu Tử Mặc không bình thường không."
Anh liếc Tăng Đống một cái, "Mày muốn nói cái gì?"
Tăng Đống vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, bấm ngón tay tính toán, chậc chậc hai tiếng:
"Theo em quan sát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là cậu ta có ý với Bối Doanh Doanh."
Du Hàn nghe vậy sắc mặt hơi cứng lại, sự lạnh lẽo dưới đáy mắt nhiều hơn mấy phần. Tăng Đống không để ý, tiếp tục phân tích cho suy nghĩ của mình: "Anh thấy đồ hôm nay cậu ta mang đến không, là đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-so-anh/998990/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.