edit: Olwen
Vì Du Hàn vào bằng cửa sau, nên hầu hết các bạn khác đều không biết được cuộc nói chuyện giữa cậu và Bối Doanh Doanh.
Sau khi cậu đi, cô gái cụp mắt xuống, chậm rãi dọn dẹp đồ dùng trên bàn.
Cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp của nam sinh vẫn vang vọng bên tai cô.
Cô cố gắng hết sức kìm nén nhịp tim đang đập loạn của mình.
Thu dọn đồ dùng xong, cô từ từ đứng lên, đi về bàn cuối tổ ba.
Kỷ Diệu kinh ngạc quay đầu lại: “Sao cậu lại về đây?”
Bối Doanh Doanh giải thích nguyên nhân, Kỷ Diệu gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, có chút nghi ngờ:
“Doanh Doanh, mặt cậu sao đỏ vậy?”
Đầu cô choáng váng.
“Không, không có chuyện gì…” Cô vội cúi mặt xuống, che đi khuôn mặt nóng bừng của mình, vô thức siết chặt quai cặp.
Kỷ Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, an ủi cô: “Như vậy thì cậu có thể yên tâm ngồi ở đây, kệ cho bọn họ nói gì, có bản lĩnh thì bảo lão Trương chuyển chỗ.”
Ở bên kia, sau khi đọc sách buổi sáng, Ti Quỳ quay đầu thì phát hiện bàn cuối tổ một đã không thấy bóng người, nhìn xung quanh cuối cùng lại thấy Bối Doanh Doanh ngồi cạnh chỗ của Du Hàn.
Cậu ta sao lại về đó ngồi! Đúng là không biết xấu hổ!
Ti Quỳ tức hộc máu, đứng lên định qua đó hỏi cho rõ, ai ngờ vừa định đi thì bị mấy chị em chặn lại.
Chính là hai nữ sinh vừa bị Du Hàn răn đe đã ngăn lại.
“Cái gì, cậu nói là chính Du Hàn bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-so-anh/998982/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.