Trong lối đi chật chội, tiếng giày của chàng trai giẫm lên sàn đá cẩm thạch, được máy trợ âm khuếch đại, đập vào tai của cô.
Cô cảm thấy tim mình đập điên cuồng, cô lùi lại từng bước, chân giẫm phải lon bia, suýt thì trượt chân ngã.
Mấy giây sau, chàng trai đứng trước mặt cô. Cậu hơi quay sang phía cô, cô thấy vậy —
Cơ thể nhỏ bé lại tiếp tục lùi về sau, lùi đến khi lưng chạm vào tường.
Ánh trăng làm cho bầu không khí trở nên mập mờ.
Du Hàn cúi đầu xuống, nhìn thấy rõ mặt của cô gái.
Thấy đôi mắt màu hổ phách rũ xuống, vô thức nín thở, hàng mi dài chớp chớp, đầu ngón tay trắng trắng nắm thật chặt cây gậy đánh golf, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng và sợ hãi.
Cô sợ cậu ta sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống.
Nhưng chỉ có thể hết lần này đến lần khác đứng ngây ngốc, nếu thật sự là người xấu, không cần phí sức cũng có thể bị bắt đi.
Mà Bối Doanh Doanh cúi đầu, không biết làm thế nào, cuối cùng trên đỉnh đầu rơi xuống câu nói:
“Tôi biết cậu?”
Giọng nói của chàng trai xen lẫn sự mát mẻ của màn đêm, mang theo sự lạnh lùng xa cách, cô đáp lại anh.
“Chính là… cửa hàng tiện lợi đó…”
Giọng nói của cô vô cùng khó khăn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, lầm bầm như sóc đang ăn.
“Cậu nói cái gì?” Cậu hỏi với một giọng khàn khàn.
Cô dần đỏ mặt, lắc đầu, lo lắng đến mức không nói thành lời.
Vì lối đi chật hẹp, Bối Doanh Doanh chỉ có thể đứng sát vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-so-anh/998980/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.