“Anh, anh chưa đi hả?” Khúc Kỳ oán trách, cảm giác mình bị anh lừa.
Trần Thiếu Ngang cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh không nói vậy, anh sợ em sẽ chết đói mất.”
“…”
Khúc Kỳ bỗng nhiên hiểu ra.
Đúng vậy, cô thật là ngốc mà. Anh nói Lưu Minh Triết gọi điện thoại cho anh, nhưng cô không nghe thấy anh nói chuyện điện thoại mà!!
Thấy cô đứng đó không nhúc nhích, Trần Thiếu Ngang lại nói: “Em có tự đi được không? Có cần anh qua đó bế em không”
“Hả?” Khúc Kỳ ngơ ngác một lúc, sau khi hoàn hồn thì chậm rãi đi tới ngồi xuống.
Quả cam nhỏ đang đứng dưới bàn ăn, vừa thấy Khúc Kỳ liền chạy lại, liếm mắt cá chân của cô.
Thấy Quả cam nhỏ, cảm giác xấu hổ của Khúc Kỳ cũng dần tan biến, cô ôm nó vào lòng, hỏi: “Anh cho Quả cam nhỏ ăn chưa?”
“Anh cho nó ăn rồi, còn mỗi em thôi.” Anh cười như không cười.
Khúc Kỳ bỏ Quả cam nhỏ xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Em không cần anh cho ăn.”
Trần Thiếu Ngang gắp thức ăn cho cô: “Lúc nãy em ở trong phòng làm gì thế? Sao không ra ăn cơm?”
“… Em hơi mệt.” Khúc Kỳ chọc chọc cơm trong bát.
Trần Thiếu Ngang cũng không đùa cô nữa, chỉ nói: “Mau ăn đi.”
____
Hai người ăn xong đã là bốn giờ chiều, Trần Thiếu Ngang đi rửa bát, Khúc Kỳ ngồi trong phòng khách chọn phim, chờ Trần Thiếu Ngang rửa xong thì cùng nhau xem.
Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là Tề Duy Duy gọi tới.
“Cậu đang làm gì thế, ở nhà chắc chán lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-nhao/541967/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.