Lưu Minh Triết cũng không ngờ mình lại đẩy mạnh như thế, suýt nữa hại Tưởng Nam Khanh ngã sấp mặt, anh vội xông tới vỗ vai Mục Lăng Thành, cười cười: “Mình lỡ tay, lỡ tay thôi, không phải cố ý đâu.”
Lâm Tiêu vốn đang rất khó xử, không ngờ còn bị Tưởng Nam Khanh nhìn thấy.
Cô ta chỉ vào Tưởng Nam Khanh, toàn thân tức giận đến phát run: “Cô ta thì có gì tốt, xứng đáng để cậu che chở vậy sao? Rõ ràng mình mới là người quen cậu trước, cậu và mình làm việc chung với nhau một năm trời, cô ta cùng lắm chỉ là một tân sinh viên mà thôi. Chẳng lẽ bởi vì cậu coi trọng khuôn mặt của cô ta sao, quả nhiên, đàn ông mấy người đều giống nhau!”
Giọng điệu cô ta mang theo vẻ khinh thường, mỉa mai, dường như coi Mục Lăng Thành là một tên nông cạn.
Tưởng Nam Khanh tức giận đến nỗi bật cười: “Học tỷ khen tôi lớn lên xinh đẹp hơn chị sao, vậy phải cảm ơn chị rồi, thật ra tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng mà chị chỉ nói đúng một nửa thôi, ai nói một bình hoa đẹp mắt thì không có tác dụng gì chứ, ít nhất thì so với học tỷ đây, tố chất của tôi còn cao hơn nhiều, dù sao tôi cũng không đi phá hoại tình cảm của người khá, chị nói có đúng hay không?”
Trên mặt Tưởng Nam Khanh vẫn luôn nở một nụ cười dịu dàng, nhưng từng chữ lại như đâm vào ngực Lâm Tiêu, cô ta hận không thể vung tay tát cho cô một cái.
“Cô!” Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Lâm Tiêu liền giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-nhao/541950/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.