Mọi người hẹn nhau sau khi mang hành lý về phòng sẽ tụ tập ở phòng ăn tầng 3.
Trong khoảng thời gian này, Tưởng Nam Khanh không nói với Mục Lăng Thành một câu.
Cô cảm thấy mọi chuyện biến thành như này, chắc chắn là ý của Mục Lăng Thành, chỉ có cô là người cuối cùng biết.
Trong bụng toàn ý xấu, cô không thèm để ý anh nữa!
Lên tầng 11, đẩy cửa phòng đi vào liền nhìn thấy phòng khách rộng rãi, gọn gàng, bên trái là một căn phòng ngủ, phòng ngủ nằm ở phía nam có một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, kéo rèm ra nhìn xuống dưới sẽ nhìn thấy một biển hoa, tầm mắt rất lớn.
Tưởng Nam Khanh nhìn các thiết bị trong phòng, chợt cảm thấy đau lòng.
Tuổi của mọi người đều ngang nhau, sao lại có khác biệt lớn vậy chứ, Mục Lăng Thành lại có nhiều tiền mời mọi người ở khách sạn này.
Thì ra làm máy tính kiếm được nhiều tiền như vậy?
Sớm biết thì cô đã học khoa công nghệ rồi.
Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, thật ra quan trong nhất không phải là khoa nào.
Nếu như tương lai cô trở thành kiến trúc sư nổi tiếng, chắc chắn sẽ không kém hơn Mục Lăng Thành.
Chờ đến thứ hai quay về trường, cô nhất định phải chăm chỉ phấn đấu, nhanh chóng giành lấy cơ hội du học ở Ý, vậy thì sẽ càng thành công.
Nghĩ đi nghĩ lại, ý chí chiến đấu của Tưởng Nam Khanh càng sục sôi hơn, hận không thể xông về trường học luôn!
Nhưng mà sau khi nghĩ đến chuyện du học, cô lại do dự nhìn Mục Lăng Thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-nhao/541941/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.