Trước ánh mặt của đạm người, Mục Lăng Thành nắm tay Tưởng Nam Khanh chuẩn bị rời đi, lúc quay người lại liền thấy Lưu Minh Triết đứng dựa vào tường, trên mặt vô cùng vui vẻ: “Nào, mọi người mau vỗ tay chúc mừng chủ tịch hội sinh viên của chúng ta thoát kiếp độc thân đi.”
Trần Thiếu Ngang bên cạnh cũng phối hợp vỗ tay với anh.
Bạn cùng phòng của Mục Lăng Thành, Quách Vân và Trần Tiểu Ngũ cũng đứng đó, vỗ “bốp bốp bốp bốp” mấy cái, Trần Tiểu Ngũ hét lên: “Anh Mục phải mời cơm bọn mình đấy, nhớ đưa… chị dâu cùng đi nhé!”
Mục Lăng Thành không để ý tới bọn họ, anh kéo Tưởng Nam Khanh tiến vào bên trong, lúc đi ngang qua Lưu Minh Triết, Tưởng Nam Khanh mặt không biến sắc hung hăng đạp lên chân của anh ta.
Lưu Minh Triết đau đến nỗi nhe răng trợn mắt: “Tưởng Nam –” nhưng mà chạm phải ánh mắt của Mục Lăng Thành, anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên lặng đau lòng cho bàn chân của mình.
Trần Thiếu Ngang có chút khó hiểu: “Cậu đắc tội với cậu ấy lúc nào thế?”
Lưu Minh Triết bày ra vẻ mặt vô tội: “Không có mà, ai mà biết đầu óc cậu ấy bị làm sao, tự nhiên ức hiếp mình. Ai u cái chân tôi, suýt nữa bị cậu ấy đạp gãy rồi.”
Đúng lúc này Khúc Kỳ đi tới, nghe anh nói như vậy thì rất không phục: “Đầu óc cậu mới có vấn đề, lúc này lúc cậu và Mục Lăng Thành tới đã nhìn thấy bọn mình, vậy mà còn giả vờ như không thấy, hại bọn mình bị ngăn ở ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-nhao/541933/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.