Chương trước
Chương sau
Buổi trưa, bốn cô gái ở phòng 301 cùng nhau đi ăn cơm.
Tưởng Nam Khanh chọn đồ ăn xong, tìm chỗ ngồi xuống, sau đó Chu Yến bưng đồ ăn tới.
Tưởng Nam Khanh nhìn một phần khoai tây sợi chua cay trong khay của cố ấy, ngoài ra chỉ có 1 phần cơm trắng và 1 bát canh trứng rong biển.
Tưởng Nam Khanh nhìn lướt qua, không nhiều chuyện, chỉ cúi đầu ăn suất của mình.
Lúc Vu Thiến Thiến đi tới thấy vậy liền nói: “Sao cậu lại ăn ít vậy, dì bới cơm vốn là tay chân luống cuống, múc được một thìa lại làm rơi một nửa, nhiêu đây còn không đủ nhét kẽ răng.”
Chu Yến sửng sốt một chút, sau đó ngại ngùng cười: “Mình ăn ít lắm.”
Vu Thiến Thiến nhìn dáng người cô một chút, chủ động đưa chiếc đùi gà của mình cho cô: “Cậu nhìn thân thể cậu đi, phải ăn nhiều một chút, có khi lên đại học có thể cao thêm mấy cm, nhìn cậu bây giờ chả khác nào học sinh tiểu học.”
Khuôn mặt Chu Yến đỏ bừng.
Tưởng Nam Khanh vốn không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm nay nghe cô ấy nói lung tung như vậy, liền đạp nhẹ vào chân cô ấy.
Vu Thiến Thiến kịp phản ứng, sững sờ một lát: “Ý mình là, cậu ăn nhiều một chút để đỡ bị bệnh.”
Vừa nói vừa gắp cho cô ấy hai miếng sườn xào chua ngọt.
“Không, không cần đâu, mình cảm ơn.”
Chu Yến lúc này rất không thoải mái, cô gắp đùi gà trả lại cho Vu Thiến Thiến, cúi đầu vội vàng ăn cơm, sau đó liền đứng dậy: “Mình, mình ăn no rồi, các cậu cứ ăn tiếp đi.”
Trương Xuân Phàm vừa mới bưng cơm tới đã thấy Chu Yến rời đi, cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: “Tiểu Yến ăn nhanh vậy à?”
Tưởng Nam Khanh nhìn Vu Thiến Thiến ở đối diện.
Vu Thiến Thiến sau khi nhận ra cũng nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: “Ý của cậu là, mình đuổi cậu ấy đi sao? Mình không có mà, mình còn gắp thức ăn cho cậu ấy nữa.”
Trương Xuân Phàm cuối cùng cũng hiểu, chọc tay vào đầu Vu Thiến Thiến: “Đại tiểu thư à, cậu có biết nhiệt tình quan tâm như vậy sẽ khiến cậu ấy bị tổn thương không? Hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, có phải cậu lại nói gì lung tung không?”
Vu Thiến Thiến không tin: “Không đến mức đó chứ, lúc học cấp 3 mọi người đều rất thích vây quanh mình, mình đưa cái gì các cậu ấy cũng vui vẻ nhận lấy. Hơn nữa, chúng ta đều là bạn cùng phòng, tuy bây giờ chưa thân lắm nhưng sau này ở chung với nhau cũng sẽ trở nên thân thiết mà? Chẳng phải cũng không khách khí với mình còn gì?”
“Chị gái à, những người kia là vì muốn có được đồ tốt từ chỗ cậu, Chu Yến là loại người như vậy sao? Cách làm của cậu khiến cậu ấy cảm thấy đó là bố thí, cậu hiểu không?”
Vu Thiến Thiến có chút không vui, thậm chí tủi thân nói: “Cho nên tất cả đều là lỗi của mình, mình muốn để cậu ấy ăn nhiều hơn một chút là hại cậu ấy sao? Bố thí cái gì chứ, sao cậu ấy lại suy nghĩ phức tạp như vậy, mọi người chỉ là muốn vui vẻ một chút không được sao?”
Trương Xuân Phàm nhanh chóng dỗ dành cô: “Không phải không phải, bọn mình đương nhiên biết cậu có ý tốt, nếu cậu gắp đồ ăn cho mình mình nhất định sẽ cảm thấy rất vui, nhưng mà Chu Yến… có lẽ hoàn cảnh gia đình của cô ấy không giống chúng ta, khá nhạy cảm, suy nghĩ cũng khác với chúng ta.”
Lúc hai người đang tranh cãi, Tưởng Nam Khanh đã yên lặng ăn cơm xong, cô đứng lên: “Các cậu cứ ăn đi, mình về đây.”
Vu Thiến Thiến nhìn Tưởng Nam Khanh: “Cậu cũng cảm thấy mình sai sao?”
Vu Thiến Thiến trực tiếp hỏi như vậy, Tưởng Nam Khanh cũng không né tránh, thở dài một tiếng: “Không hẳn là sai, có lẽ là lối sinh hoạt khác nhau, làm trở tính cách của Chu Yến trở nên khác biệt, tùy tiện trở nên nhạy cảm… Trong sinh hoạt khó tránh khỏi va chạm, cậu đừng để ở trong lòng.”
Lúc này Vu Thiến Thiến cũng biết bản thân có lẽ đã tổn thương lòng tự trọng của Chu Yến, liền hỏi Tưởng Nam Khanh: “Vậy cậu giúp mình nói tốt với cậu ấy một chút, mình thật sự không cố ý đâu.”
Lúc Tưởng Nam Khanh quay lại ký túc xá, Chu Yến đang ngồi trên ban công ngẩn người, có vẻ không vui.
Tưởng Nam Khanh đi qua, cười: “Sao cậu lại ngồi một mình ở đây, đang nhìn cái gì thế?”
Chu Yến thấy Tưởng Nam Khanh, xấu hổ cười: “Không có gì, đứng ở đây có thể nhìn thấy sân bóng rổ, tầm mắt khá rộng.”
Tưởng Nam Khanh thuận mắt nhìn về hướng cố chỉ, thấy ở trên sân có mấy chàng trai đang chơi bóng rổ, Chu Yến cứ yên lặng nhìn về phía đó.
Tưởng Nam Khanh nói: “Vu Thiến Thiến là dạng người nhanh mồm nhanh miệng, cũng không có ý xấu đâu, cậu đừng để trong lòng. Cậu ấy cũng nhận ra cách là của mình có chỗ không đúng, nhờ mình xin lỗi cậu thay cậu ấy.”
Chu Yến cười, lắc đầu: “Thật ra cũng không có gì, là mình không đúng, đột nhiên bỏ đi như vậy khiến mọi người khó xử.”
Ý cười trên mặt cô nhạt dần, ánh mắt có chút phức tạp: “Mình luôn cẩn thận từng li từng tí một, sợ người khác biết mình nghèo, sẽ đồng cảm với mình, thậm chí là dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.”
“Cậu đừng nên nhạy cảm quá, bọn mình thật sư không nghĩ như vậy đâu.” Thật ra Tưởng Nam Khanh không biết cách an ủi người khác, cũng không biết nên nói gì.
Chu Yến cười, chuyển chủ đề khác, “Đúng rồi, cậu đã xem phiểu điểm được dán ở sảnh chưa, cậu đứng hạng nhất của khoa chúng ta, 737 điểm. Mình đứng thứ 2, ít hơn cậu 3 điểm.”
Tưởng Nam Khanh cười nói: “Vậy hai vị trí đứng đầu không phải đã bị hai cô gái như chúng ta lấy mất rồi sao, cậu cũng rất giỏi.”

Chu Yến lắc đầu: “Ba mình bị liệt nằm ở nhà, em trai đang học cấp 2, mẹ mình nói con gái không cần học sách, ra ngoài làm thêm để kiếm thêm chút tiền, có thể chia sẻ gánh nặng với bà ấy. Nhưng mà mình không muốn như vậy, mặc kệ khó khăn thế nào vẫn quyết tâm thi đỗ đại học trước. Mình rất ngốc, người khác có thể dễ dàng học được thứ mà mình phải nghiên cứu rất lâu, hồi cấp 3, mình chỉ ngủ 2 tiếng mỗi ngày. Cho nên mình rất ngốc, không phải dạng người thông minh.”
“Cậu đừng tự coi thường bản thân như vậy, cậu thi đại học đạt điểm cao như vậy sao lại không tự tin thế? Đâu phải ai cũng có thể ngủ 2 tiếng mỗi ngày, chỉ là chuyện này thôi cậu đã bỏ xa người khác mấy con phố rồi. Bây giờ lên đại học, cậu sẽ phải tiếp xúc với nhiều người lạ, rất nhiều điều mới mẻ, vậy nên không thể cứ ôm lấy trạng thái tiêu cực như vậy nữa, phải vui vẻ lên nha.”
Tưởng Nam Khanh cười, vỗ bả vai Chu Yến.

Sau khi báo danh, Đại học C nhanh chóng bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự, Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm luôn miệng than khổ, nhưng mà Tưởng Nam Khanh từ nhỏ đã rèn luyện sức khỏe với ông nội, chuyện này đối với cô vô cùng dễ dàng.
Tối hôm đó, Vu Thiến Thiến nằm trên giường đắp mặt nạ, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Nam Khanh đang ngồi trước bàn chơi game rất vui vẻ, không nhị được hỏi: “Nam Khanh, huấn luyện quân sự mệt như vậy, sao cậu vẫn còn tâm trạng chơi game thế?”
“Mình muốn thư giãn một tí.” Tưởng Nam Khanh tùy tiện trả lời, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vu Thiến Thiến bĩu môi: “Mình thấy cậu bình thường vẫn luôn thư giãn mà, lúc này còn thư giãn gì chứì.”
Trương Xuân Phàm tắm rửa xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, nói với Tưởng Nam Khanh: “Nam Khanh, mình tắm xong rồi, cậu mau đi đi, nước bây giờ vừa đủ ấm đấy.”
Đúng lúc Tưởng Nam Khanh cũng kết thúc trò chơi, cô tắt giao diện, đi tắm.
Lúc cô đi ra, Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm đang cầm điện thoại tụ lại một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Trông thấy Tưởng Nam Khanh, Trương Xuân Phàm nói: “Nam Khanh, nghe nói buổi tối thứ sáu tuần này sẽ có một bữa tiệc tốn đón tân sinh viên, cậu có đi cùng bọn mình không?”
“Các cậu tự đi đi.” Tưởng Nam Khanh tùy tiện trả lời, sau đó đi ra ban công lau tóc.
“Tiểu Yến thì sao?” Trương Xuân Phàm lại hỏi Chu Yến.
Chu Yến đang ngồi trên giường đọc sách mượn từ thư viện về, nghe thấy Trương Xuân Phàm hỏi mình, cô ngây người một lúc, sau đó nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: “Nam Khanh không đi, mình ở lại ký túc xá với cậu ấy.”
Bình thường Trương Xuân Phàm và Vu Thiến Thiến thân với nhau hơn, Chu Yến ở cùng với Tưởng Nam Khanh.
Trương Xuân Phàm chu môi: “Tiểu Yến, con người của Tưởng Nam Khanh không thú vị đã đành, cậu đừng học theo cậu ấy. Lần này người đứng sau bữa tiệc tối đón tân sinh viên chính là chủ tịch hội sinh Mục Lăng Thành đấy, chắc chắn anh ấy sẽ đến nơi để kiểm soát tình hình, cậu thật sự không có chút tò mò nào với nhân vật lớn của Đại học C à?”
Thấy Chu Yến mờ mịt nhìn mình, Trương Xuân Phàm bất đắc dĩ bổ sung: “Chính là anh chàng đẹp trai lần trước dẫn Nam Khanh đến ký túc xá đó, là chủ tịch hôi sinh viên, đại thần khoa công nghệ, là cái người có vô số cô gái muốn theo đuổi nhưng không thành công – Mục Lăng Thành! Cậu quên rồi à?”
Chu Yến suy nghĩ một chút, gật đầu: “Mình nhớ ra rồi.”
“Vậy cậu có muốn đi xem không?” Trương Xuân Phàm xoa hai tay vào nhau, dẫn dụ Chu Yến.
Nhưng mà Chu Yến rất không hiểu chuyện, cô ấy mờ mịt nhìn Trương Xuân Phàm: “Sao mình lại phải đi xem cậu ấy, cho dù là đại thần của thế giới cũng đâu liên quan đến mình?”
Nói xong liền chuyển ánh mắt về Tưởng Nam Khanh, “Nhưng mà Nam Khanh à, cậu có thể đi xem thử, thật ra lần trước cậu và vị học trưởng kia đứng cạnh nhau mình cảm thấy rất xứng đôi, lúc đó mình còn tưởng là bạn trai của cậu nữa cơ, sau này mới biết anh ấy là chủ tịch hội sinh viên.”
Nghe cô nói vậy, Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm cùng nhìn về phía Tưởng Nam Khanh, Trương Xuân Phàm gật đầu: “Mình cảm thấy lời này của tiểu Yến có lí, Nam Khanh lớn lên xinh đẹp như vậy, rất xứng đôi với Mục Lăng Thành.”
Vu Thiến Thiến cũng bỏ phiếu tán thành: “Mặc dù mình rất ít khí thừa nhận có người xinh đẹp hơn mình, nhưng mà Tưởng Nam Khanh để mặt mộc vẫn vô cùng xinh đẹp. Các cậu đã nhìn thấy hoa khôi năm ngoái của trường chúng ta chưa, chị ấy theo đuổi Mục Lăng Thành một năm trời, hôm nay mình đã thấy chị ấy ở căng tin, thật sự giống như lời đồn.”
Tưởng Nam Khanh đứng ở ban công nghe các cô ấy bàn luận về Mục Lăng Thành, cuối cùng cũng không nhịn được, đầu tóc bù xù đi tới: “Các cô gái à, mấy cậu có biết Mục Lăng Thành học trên các cậu một năm không?”
“Mình biết.” Vu Thiến Thiến rất rõ những thông tin liên quan đến Mục Lăng Thành, “Anh ấy là người Cần Nam, tốt nghiệp trường trung học Cần Nam, nghe nói ba anh ấy là hiệu trưởng của trường đó.”
“A, không phải Nam Khanh cũng tốt nghiệp trường trung học Cần Nam sao?” Chu Yến nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.
Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm cùng nhau nhìn Tưởng Nam Khanh.
Trương Xuân Phàm: “Vậy hồi cấp 3 Mục Lăng Thành là học trưởng của cậu sao?”
Vu Thiến Thiến huých nhẹ vai Trương Xuân Phàm: “Không phải đâu, năm Mục Lăng Thành học lớp 11 đã được tuyển thẳng vào Đại học C, anh ấy không học lớp 12…”
Cô nói được một nửa, chợt nhận ra cái gì đó, “Vậy thì hai người các cậu không phải học cùng khóa sao! Thành tích của anh ấy tốt như vậy, mà cậu lại là học bá, vậy các cậu có quen biết nhau không? Hôm đó anh ấy đưa cậu đến ký túc xá chắc không phải là vì trách nhiệm của chủ tịch hội sinh viên đâu nhỉ?”
Đối mặt với ba đôi mắt tò mò kia, Tưởng Nam Khanh lời ít mà ý nhiều: “Mục Lăng Thành là bạn cùng bàn của mình năm lớp 11.”
Chết tiệt!
Toàn bộ ký túc xá bỗng nhiên an tĩnh.


Buổi chiều thứ sáu, sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, Tưởng Nam Khanh ngồi trong ký túc xá đọc sách, không có chút hứng thú nào với bữa tiệc tối đón tân sinh viên.
Chu Yến cũng giống cô tập trung đọc sách.
Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm liền bồn chồn.
Trước đó Vu Thiến Thiến quen được một người làm trong hội sinh viên, cô đã xin anh cho 2 vé để tham gia bữa tiệc tối, những mà cuối cùng vị học trưởng đó chỉ đưa cho cô một vé, vậy nên Trương Xuân Phàm không được đi.
Tuy Trương Xuân Phàm có chút thất vọng, nhưng vẫn vui vẻ nói với Vu Thiến Thiến: “Hay là cậu đi một mình đi, mình ở lại ký túc xá cùng Nam Khanh và Chu Yến cũng được.”
Vu Thiến Thiến không vui: “Sao lại thành ra như vậy, tên kia chắc chắn là cố ý, tưởng rằng mình không biết anh ta trêu chọc mình, còn cố tình đưa cho 1 phiếu, thủ đoạn này quá thấp kém rồi.”
“Thôi vậy, nếu các cậu đều không đi!” Vu Thiến Thiến cắn răng làm quyết định này.
“Vậy sao được, cậu đã chuẩn bị mấy ngày rồi. Nghe nói đêm nay có rất nhiều Oppa chân dài đến biểu diễn, không đi rất đáng tiếc đó.”
Trương Xuân Phàm khuyên cô ấy, “Được rồi mà, cậu không cần quan tâm đến mình đâu, mình cũng không muốn đi lắm.”
Lúc hai người vẫn đang rầu rỉ, chuông điện thoại của Tưởng Nam Khanh đột nhiên vang lên, là Lưu Minh Triết gọi tới.
Cô nhận điện thoại, còn chưa mở miệng thì Lưu Minh Triết bên kia đã bắt đầu lắm lời: “Mình nói này bạn học Tưởng Nam Khanh, khai giảng một tuần lễ rồi, vậy mà cái bóng của cậu cũng không thấy đâu cả, xảy ra chuyện gì thế? Đêm nay có tiệc chào mừng tân sinh viên, là bữa tiệc đầu tiên Mục Lăng Thành tổ chức với tư cách là chủ tịch hội sinh viên, cậu cho bạn cùng bàn của cậu chút mặt mũi đi.”
“Không đi!” Lưu Minh Triết không nhắc tới Mục Lăng Thành còn được, vừa nhắc tới tên của anh Tưởng Nam Khanh liền muốn tắt điện thoại.
Lưu Minh Triết cũng nghe ra: “Sao lại nổi nóng rồi? Sang nay mình gặp Lăng Thành cũng thấy cậu ấy rất khó chịu, nhắc tới cậu liền tức giận.”
Tưởng Nam Khanh có chút sững sờ: “Cậu ta dám tức giận? Đầu óc của cậu ta có bệnh à, mới ngày khai giảng đã bày ra bộ mặt lạnh với mình, cả một tuần vừa rồi cùng không thèm liên hệ cho mình, chủ tịch hội sinh viên thì sao, có gì đặc biệt hơn người chứ, kiêu ngạo cho ai xem. Mình còn chưa tính sổ với cậu ta đâu, còn không biết xấu hổ mà tức giận với mình?”
“Chờ một chút!” Lưu Minh Triết cắt đứt lời cô, “Mình không nghe nhầm đấy chứ, cậu cho là Mục Lăng Thành không thèm để ý với cậu là vì bày ra dáng vẻ của chủ tịch hội sinh viên à?”
“Không phải sao?” Tưởng Nam Khanh dựa vào ghế, vẻ mặt vô cùng bực bội.
Nhắc đến chuyện này Tưởng Nam Khanh liền tức giận, còn muốn cô đi cổ vũ cho anh á, nằm mơ!
Lưu Minh Triết: “Tưởng Nam Khanh à, bình thường cậu rất thông minh mà, sao thi đại học xong đầu óc liền biến thành bột nhão thế.”
“Lưu Minh Triết, cậu thử lặp lại lần nữa xem? Đầu óc mình thế nào?”
“Cậu chả thế nào cả, vô cùng tốt, nhưng mạch não của cậu và Mục Lăng Thành không cùng 1 kênh.”
“Cậu có ý gì?”
“Cậu không biết vì sao cậu ấy không để ý cậu à?”
“Lưu Minh Triết, cậu có rắm thì mau thả, đừng có thừa nước đục thả câu với mình.”
Lưu Minh Triết hắng giọng: “Chuyện là như này, lúc Mục Lăng Thành được tuyển thẳng vào Đại học C, mỗi ngày đều nhắn tin cho cậu, vậy mà một chữ cậu cũng không nhắn lại. Sau khi cậu tới Đại học C cũng không giải thích gì với cậu ấy. Cho nên, anh Thành nhà cậu tức giận rồi.”
Tưởng Nam Khanh giật mình: “Chúng ta nói chuyện tử tế đi, cậu đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy? Còn nữa, từ khi cậu ta được tuyển thẳng vào Đại học C, mỗi ngày đều nhắn tin với mình khoe khoang cuộc sống ở đại học, mình chưa đập vỡ đầu chó của cậu ta là may rồi, cậu ta còn muốn mình giải thích cái gì chứ?”
“Tưởng Nam Khanh à, sao trong đầu cậu toàn nghĩ đến chuyện so thành tích với Mục Lăng Thành thế? Bọn mình ai mà không nhìn ra Mục Lăng Thành thích cậu chứ, cậu ấy chỉ muốn nhắn tin cổ vũ cậu, sao cậu lại coi là khoe khoang được? Mình vẫn luôn cho rằng Mục Lăng Thành có IQ cao hơn cậu, như so về EQ thì cậu cao hơn một chút. Nhưng mà bây giờ xem ra, trước kia mình quá coi trọng Tưởng Nam Khanh cậu rồi.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Cô trầm mặc năm giây, không dám tin mà chớp mắt: “Cậu nói thật sao?”
Cô tất nhiên biết Mục Lăng Thành thích mình, nhưng chỉ cần nhắc đến thành tích của cô, cô liền bỏ chuyện tình cảm ra sau đầu…
Đường đường là đàn ông, sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ.
Lúc này Tưởng Nam Khanh cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể đẩy hết lỗi về phía Mục Lăng Thành.
“Đừng nói nhiều nữa, rốt cuộc cậu có đi không.”
Tưởng Nam Khanh suy nghĩ một chút: “Mình không có vé.”
“Có Mục Lăng Thành chống lưng cho cậu, cậu còn sợ không có vé à? Mình nói cho cậu biết, cậu kiểm tra mặt xong là có thể vào trong rồi.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.