Đêm đó, cả nhà Mục Lăng Thành ngủ lại tại một khách sạn.
Sáng hôm sau vừa tỉnh lại, Mục Lăng Thành theo thói quen kéo rèm cửa sổ ra, liền thấy bên ngoài trắng xóa. Những thân cây trơ trụi phủ đầy tuyết, khẽ đung đưa, dường như có thể gãy bất cứ lúc nào.
Chợt có một chú chim sẻ bay qua, đậu trên cành cây, những bông tuyết tản tản mạn rơi xuống.
Tâm tình Mục Lăng Thành rất tốt, cầm điện thoại lên gọi cho Tưởng Nam Khanh.
Tối qua Tưởng Nam Khanh bị mất ngủ, đến hơn ba giờ sáng mới chợp mắt, lúc này đang ngủ say, bỗng nhiên bị chuông điện thoại đánh thức, giọng nói của có chút gắt gỏng: “Alo? Ai thế!”
Mục Lăng Thành nhận ra giọng cô không vui, y cười trên mặt cứng đờ: “Là mình… Cậu, chưa dậy sao?”
“Bây giờ dậy. Cậu có việc gì?”
“Tuyết rơi rồi, có muốn ra ngoài chơi người tuyết không?”
Lúc này Tưởng Nam Khanh vẫn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt buồn ngủ. Nhưng một giây sau, cô đột nhiên mở to mắt, chân đất chạy ra cửa sổ nhìn, hô lên với đầu bên kia: “Wow, cậu đoán đúng thật, tuyết rất dày!”
Mục Lăng Thành ở đầu bên kia đắc ý: “Mau dậy đi, cùng nhau nặn tuyết người, xế chiều nhà mình phải về thành phố Cần Nam rồi. Cậu mặc ấm vào, mình chờ cậu ở hồ.”
Lúc này Tưởng Nam Khanh rất có hứng thú nặn người tuyết, cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Cô vui vẻ đi rửa mặt thay quần áo, chạy ra ngoài mua bữa sáng cho ông nội.
Ông nội Tưởng nghe cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-nhao/541926/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.