Tưởng Nam Khanh thật ra chỉ muốn nằm trên lưng Mục Lăng Thành ngủ một lát, ai ngờ rượu dần dần phát tác, đầu cô ngày càng nặng, cuối cùng thật sự ngủ tiếp đi trên vai Mục Lăng Thành. 
Cô mơ màng cọ lên lưng Mục Lăng Thành, lẩm bẩm: “Ba, người còn chưa kịp mua váy cho con. . .” 
Giọng nói của cô khàn khàn xen lẫn đau thương. 
Mục Lăng Thành dừng bước lại, nghĩ đến chuyện bác trai qua đời từ lâu, trong lòng có chút nặng nề. 
“Váy gì?” Cậu vô thức hỏi cô gái trên lưng. 
Đáng tiếc Tưởng Nam Khanh lại một lần nữa tìm tư thế, tiếp tục ngủ say. 
Đến cửa nhà Tưởng Nam Khanh, Mục Lăng Thành gọi cô vài tiếng nhưng cô không trả lờ, biết cô uống say, cậu lấy điện thoại của Tưởng Nam Khanh, đang định gọi cho người nhà cô, đột nhiên Quách Mậu Tuyết từ trong chạy ra: “Mục Lăng Thành!” 
Cô nhìn Tưởng Nam Khanh nằm trên lưng Mục Lăng Thành, khẽ nhíu mày: “Sao cậu lại đưa cậu ấy đi uống rượu, mình mình gọi mấy cuộc mà không nghe máy, mình sợ đến mức phải ra ngoài tìm người.” 
“Có lẽ tâm trạng cô ấy không tốt.” Mục Lăng Thành nói, cẩn thận từng li từng tí thả cô xuống. 
Quách Mậu Tuyết tiến lên đỡ cô, lại ghét bỏ phàn nàn: “Con gái con đứa uống rượu cái gì, cũng không biết học tật xấu này từ ai!” 
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng nhìn thấy Tưởng Nam Khanh lảo đảo sắp ngã, Quách Mậu Tuyết vẫn cắn răng chống đỡ, sau đó quay đầu nói cảm ơn Mục Lăng Thành. 
Cô đang định đỡ Tưởng Nam Khanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-nhao/541923/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.