Nhiều năm sau.
Trước Quốc khánh một ngày, Cố Tần mang Mục Sở đi bệnh viện khám thai, gọi điện thoại nhờ Doãn Lê Hân lúc đi đón tiểu Doãn Doãn, thuận tiện đón luôn tiểu tiểu Hoa về.
Ngày đó đúng lúc Cố Tích được nghỉ, nên cùng đi tới nhà trẻ với Doãn Lê Hân.
Còn chưa tới giờ tan học, ngoài cổng có không ít phụ huynh đang đứng chờ, Cố Tích vừa xuống xe đã bị người khác đụng phải, ngẩng đầu lên liền thấy một gương mặt quen thuộc.
Người đàn ông dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo jacket màu đen, vài sợi tóc nhỏ vụn lòa xòa trên trán, mặt rất trắng, mang theo nét kiêu căng tự phụ bẩm sinh.
Cố Tích bị đâm có chút đau, nhíu mày: "Tần Hoài Sơ, cậu không có mắt sao?"
Tần Hoài Sơ miễn cưỡng liếc cô một cái, không nói gì.
Cố Tích tức giận định đạp anh ta một đạp cho bõ ghét.
Vừa lúc nhà trẻ tan học, các cô giáo dẫn từng hàng học sinh từ bên trong ra.
Lúc đón lấy tiểu tiểu Hoa và tiểu Doãn Doãn, Cố Tích nhịn không được nói mát vài câu với Doãn Lê Hân: "Thấy không, đây mới đúng là anh em họ thật sự này."
Nói rồi còn chậc chậc hai tiếng, "Thằng chó Tần Hoài Sơ kia, nể tình nó bé hơn em mấy tháng, Tích tỷ đây không thèm chấp."
Vừa dứt lời, cô liền nghe được tiếng cười nhạo của Tần Hoài Sơ.
Cố Tích quay đầu, nhìn thấy anh ta rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, cầm bật lửa định châm.
Bỗng một cậu nhóc có quả đầu củ cải chạy tới, nắm lấy góc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-chay/1307850/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.