Trời ngả về chiều. Cố Tích kéo Mục Sở ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, tâm tình phiền muộn: "Cậu ta một mực gọi điện thoại cho tớ, lúc đấy tớ có chút tức giận nên nói nặng lời, nào biết chuyện lại thế này." Cô nhìn về phía Mục Sở, không biết nên làm thế nào mới tốt, lại cảm thấy hơi bực bội, "Tên Lộ Thương đó căn bản là không dám làm gì tớ, cậu ta vì chuyện này mà liều mạng với hắn sao? Bây giờ chuyện thành như vậy, bản thân bị thương thì không nói, còn bị yêu cầu nghỉ học, sao lại có người vừa ngốc vừa ngây thơ thế chứ?" Mục Sở vỗ vỗ bờ vai cô an ủi: "Đừng tự trách, lúc ấy cậu cũng không biết tình huống thế nào mà." Cô nàng suy tư, cho Cố Tích một đề nghị, "Nếu không, đi nhờ cậu của cậu giúp đỡ một chút, để Doãn Lê Hân không cần thôi học?" Lời đề nghị này của Mục Sở khiến Cố Tích như bừng tỉnh: "Đúng nhỉ, trường này do cậu tớ quyết định, tớ đi qua bảo ông ấy để Doãn Lê Hân ở lại, hiệu trưởng cũng không dám nói nhiều." Từ xa bỗng có chiếc cầu rơi xuống, Cố Tích đang muốn nhặt giúp, người kia đã chạy qua khom lưng nhặt lên. Cố Tích cũng không để ý, cầm điện thoại gọi cho cậu mình, không nghe máy. Cô thở dài, nói với Mục Sở: "Để lát về tớ tới nhà cậu cũng được." "Tìm cậu của cậu vì chuyện Doãn Lê Hân, có thể ông ấy sẽ nghĩ cậu yêu sớm, thậm chí còn truyền đến tai ba mẹ với anh trai, thế mà cậu lại không chút do dự. Tích Tích, thật ra cậu cũng quan tâm Doãn Lê Hân, không phát hiện ra sao?" Cố Tích sửng sốt một chút, phủ nhận: "Cậu nói gì thế, tớ chỉ cảm thấy cậu ta bị thương vì mình, lại còn phải nghỉ học nên trong lòng mới áy náy. Mà cậu tớ cũng hiểu tớ nhất, tớ không cho ông ấy nói thì ông ấy sẽ không nói với ba mẹ." Khuỷu tay Mục Sở đặt trên đầu gối, chống cằm nhìn cô: "Tạ Tu Lâm đối với ai cũng dịu dàng ôn hòa. Doãn Lê Hân lại không để ý tới những cô gái khác, chỉ đối tốt với một mình cậu. Tích Tích, sao cậu cứ nhớ mãi không quên người trước thế?" Cố Tích cúi đầu: "Chuyện tình cảm vốn là không thể kiểm soát được mà. Nếu giống như lời cậu nói, anh tớ lớn vậy rồi nhưng vẫn không dịu dàng với bất kỳ cô gái nào, mà đối xử với cậu tốt nhất, vậy có thể hiểu là sẽ chỉ đối tốt với mình cậu không? Thế sao cậu không thích anh ấy?" "Cậu có thể đừng nhắc đến anh ấy trước mặt tớ không?" Cố Tích trừng mắt nhìn: "Tức cái gì, tớ lấy đại một ví dụ thôi mà." Mục Sở hít sâu một hơi, không thèm so đo, chân thành nói: "Chẳng qua tớ cảm thấy, thích Tạ Tu Lâm, cậu đem bản thân đặt ở vị trí rất thấp, cứ cẩn thận từng li từng tí, lâu dài sẽ rất mệt mỏi. Nếu cuối cùng cũng không có kết quả tốt, rốt cuộc chỉ mình cậu bị tổn thương." Biểu lộ trên mặt của Cố Tích có chút cứng ngắc. Trong đầu lại hiện lên câu nói của Tạ Tu Lâm trước đó: "Cố học cho giỏi, đừng quan tâm tới việc của người lớn." Lòng giống như bị ai đó dùng kim đâm, âm ỉ đau. Cô cười cười, thanh âm dần thả nhẹ: "Có lẽ con người ta là vậy đi, biết rõ thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn muốn kiên trì thêm chút nữa." Mục Sở xoa xoa lưng cô, nỉ non than thở: "Cô gái ngốc." - - Nửa tháng sau Doãn Lê Hân quay lại trường. Ngày anh trở lại trường học, lời đồn đại truyền đi xôn xao. Trong lớp ban 3, Cố Tích vừa đi vào, bên tai là tiếng tám chuyện xì xào của bạn học. "Rốt cuộc bối cảnh của nhà Doãn Lê Hân là gì, đánh nhau thành như thế mà còn đi học lại được? Tớ nghe bảo người bị cậu ta đánh bây giờ còn đang nằm trong phòng ICU* đấy." *ICU là viết tắt của Intensive Care Unit. Đây là một cơ sở đặc biệt trong một bệnh viện được dành riêng cho việc điều trị, cung cấp các loại thuốc chăm sóc đặc biệt và hỗ trợ cuộc sống cho những bệnh nhân bị chấn thương hoặc bệnh tật nghiêm trọng. "Doãn Lê Hân đánh ai thế?" "Cái thằng cầm đầu bên trường dạy nghề ấy, Lộ Thương." "Con mẹ nó tớ biết tên này! Hồi cấp hai hắn với Doãn Lê Hân có học cùng trường với tớ, khi đó mỗi ngày Lộ Thương kia đều đi sau đít Doãn Lê Hân luôn mồm gọi Lê ca. Sau đó lên lớp tám, hình như vì hoa khôi nào đó mà Doãn Lê Hân đập hắn một trận, hai người kết thù từ đây." Nói đến đây, chung quanh bỗng nhiên im lặng, mọi người đều nhìn qua Cố Tích. Khai giảng năm lớp mười Doãn Lê Hân liền theo đuổi Cố Tích, khá oanh oanh liệt liệt, mọi người tự nhiên đều biết, bây giờ nhắc đến chuyện trước đây, ai nấy đều vô thức hạ giọng xuống. Mi mắt Cố Tích khẽ run, chỉ là trong lòng suy nghĩ, có lẽ Doãn Lê Hân liều mạng đánh Lộ Thương không chỉ bởi vì cô, mà còn vì cô gái hoa khôi kia nữa? Không nghĩ mới học cấp hai mà cậu ta đã biết đánh nhau vì gái rồi. Quả nhiên không phải người cùng một đường. Có lẽ mấy ngày nay tới kỳ kinh nguyệt nên tầm tình dễ bực bội, lúc này cũng buồn buồn. Cô đi tới phòng rửa tay, quẹo qua hướng đông. Nơi cầu thang bên kia vì tầng dưới không dùng đến, cho nên không mấy ai đi, học sinh ít lui lại, bình thường tan học sẽ có mấy nam sinh ở chỗ này hút thuốc, hẹn hò. Tiết thứ ba của buổi sáng là tiết tự học, cả tòa nhà dạy học ngoài hành lang không có ai, người trong hội học sinh chia nhau đi kiểm tra nề nếp kỷ luật. Lúc tới bên này xem xét nhìn thấy cô cũng không ai dám chọc vào, một mắt nhắm một mắt mở làm như không nhìn thấy. Cửa sổ nơi đầu bậc thang mở ra, gió hè thổi tới, rất mát mẻ. Cố Tích tìm vị trí thích hợp, cầm tờ giấy lót xuống ngồi trên bậc thang, mở máy chơi game. Gần đây có một game online rất hot, người chơi chiến đấu theo đội để chiếm lĩnh tòa thành. Đồ họa đẹp mắt, kỹ năng, động tác của mỗi nhân vật đều đặc sắc, cho nên nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Cố Tích không thích học tập như Mục Sở, bình thường đều chơi game giết thời gian. Chỉ là lần đầu tiên cô chơi trò này nên có chút gà mờ. Ấn mở giao diện, đăng nhập xong xuôi, cô cảm thấy tóc lòa xòa trước mặt có chút vướng, bèn đặt điện thoại lên đầu gối, ghim lại tóc. Tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến. Cố Tích ngừng lại nghe ngóng, là tiếng của Tề Phóng: "Lê ca, vết thương của anh còn chưa tốt đâu, coi như muốn đi học thì cũng nào phải gấp gáp như thế, nên ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm mới phải." Thẩm Chu nói tiếp: "Bữa em cũng nói rồi, người vô tâm như Cố Tích kia không có –" Đang vừa nói chuyện vừa đi xuống, Doãn Lê Hân đi trước, hai người Tề Phóng cùng Thẩm Chu theo sau. Thẩm Chu nhìn thấy Cố Tích ngồi nơi đầu bậc thang, đem lời định nói ra nuốt xuống trở về. Cố Tích cũng không ngờ có thể đụng phải Doãn Lê Hân ở chỗ này, đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào. Từ lúc nghỉ hè đến nay hai người chưa gặp mặt, anh nhìn gầy hơn nhiều, ngũ quan càng lộ rõ vẻ lạnh lùng. Vết thương bên thái dương còn chưa lành, phải dán băng gạc, nhìn cả người lạnh như băng, thật khiến người ta không dám tùy tiện tới gần. Đối diện với ánh mắt Cố Tích, anh không có biểu cảm gì, thần sắc lạnh nhạt. Thấy thái độ này của anh, Cố Tích cũng cảm thấy có gì kỳ quái. Anh vốn là người ngạo mạn, đại thiếu gia được mọi người nịnh nọt, nói một không hai. Đợt nghỉ hè bị cô nói như vậy, đem sự kiêu ngạo của anh giẫm ở dưới chân, anh chắc chắn không chịu được. Tạ Tu Lâm ôn hòa nói một câu "Cố học cho giỏi, đừng quan tâm tới việc của người lớn.", mà mình đã cảm thấy tổn thương như vậy. Huống chi cô nói những lời đấy... Cố Tích há hốc mồm, trong lòng muốn xin lỗi, nhưng thấy ánh mắt anh không đặt trên người mình dù chỉ một chút, ba chữ "Tôi xin lỗi" cứ như xương mắc nơi cổ họng, nói không nên lời. Cô thất thần một lát, đứng lên, chuẩn bị trở về phòng học. Kết quả điện thoại để trên chân vì động tác của cô mà thuận thế rơi xuống, sau khi lăn xuống mấy bậc thang, dừng tại bên chân Doãn Lê Hân. Cố Tích lúng túng một hồi, ban đầu vốn nghĩ im lặng rời đi, giờ thì hay rồi. Bóng lưng cao lớn phía trước dừng lại, mắt liếc xuống điện thoại nằm trên đất, màn hình còn đang mở trò chơi. Chỉ là cũng nhìn thoáng qua, anh không giúp cô nhặt lên, làm ra bộ dáng việc không liên quan đến mình, nghênh ngang rời đi. Ba người đi vòng qua hành lang, tới cầu thang khác ở hướng ngược lại. Tề Phóng còn lầm bầm: "Vừa nãy Cố Tích có ý gì thế, trước đây hờ hững lạnh lùng, bây giờ Lê ca không để ý tới nữa thì ném điện thoại để thu hút sự chú ý?" Thẩm Chu xì khẽ, rất là khinh thường: "Trước đó tao bảo Lê ca vì cậu ta mà bị thương cũng không thấy cậu ta có phản ứng gì." Doãn Lê Hân chợt dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Chu: "Mày nói gì rồi?" Thẩm Chu giật nảy mình, vội nói tiếp: "Cũng đâu có nói gì, em chỉ nói chuyện anh với Lộ Thương đánh nhau. Nếu không phải Lộ Thương dùng mấy từ bẩn thỉu nhắc đến Cố Tích chọc anh tức giận, anh cũng đâu liều mạng với hắn, nói cho cùng, vẫn là Cố Tích hại." Ông cha ta có câu hồng nhan họa thủy quả đúng không sai, cậu ta còn chưa thấy ai có thể làm Lê ca thất bại thảm hại thế đâu. Doãn Lê Hân nhíu mày, chợt nắm chặt cổ áo cậu ta, ánh mắt dần trầm xuống: "Mày có bệnh đúng không? Cũng không phải Cố Tích bảo tôi động thủ, mắc mớ gì đến cô ấy?" Thẩm Chu đánh bạo nói: "Lê ca, anh không phải sợ Cố Tích biết được sẽ áy náy trong lòng, anh nhìn xem, cậu ta có chút áy náy nào không? Cậu ta biết anh vì sao lại làm thế, nhưng có tới bệnh viện thăm anh một lần không?" "Anh bị thương nặng hôn mê một ngày một đêm, tỉnh lại liền nhớ đến cậu ta, sợ cậu ta bị người dưới tay Lộ Thương trả thù, việc đầu tiên là gọi điện quan tâm người ta, kết quả cậu ta nói gì? Đấy là lời mà người nên nói sao? Cố Tích căn bản là không có trái tim!" Lời nói ngày đó của Cố Tích còn như văng vẳng bên tai. Lửa giận của Doãn Lê Hân bị nhen lên, anh càng nắm chặt cổ áo Thẩm Chu, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. "Lê, Lê ca... " Thẩm Chu sợ anh cho mình một đấm, lắp ba lắp bắp gọi. Doãn Lê Hân buông cậu ta ra, cười tự giễu một tiếng. Cố Tích nói rất đúng, anh đúng là không cần mặt mũi, không muốn tự tôn. Lúc nãy ở trên bậc thang, anh thế mà còn hi vọng cô chủ động nói với mình mấy lời. Chỉ cần cô nói, nói câu gì cũng được, anh liền tha thứ cho cô. Dù chỉ gọi tên anh thôi, anh cũng có thể xem như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì, cười cười chào hỏi. Thế nhưng, cô nào nói một lời? Anh nện một đấm vào thân cây trên đường, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hai người Thẩm Chu cùng Tề Phóng đều giật nảy mình, trên tay anh còn có vết thương đang quấn băng. Tề Phóng nhìn trạng thái của Doãn Lê Hân, sờ mũi một cái, yếu ớt mở miệng: "Lê ca, anh cũng đừng nghe mình Thẩm Chu nói, Cố Tích không chừng cũng hối hận." "Mày ngậm mồm!" Thẩm Chu nhìn sang, "Mày luôn xem Mục Sở là nữ thần, bây giờ còn muốn trái lương tâm nói tốt thay cho Cố Tích?" Tề Phóng: "Điên à, tao chỉ nghĩ, Lê ca không phải bị yêu cầu thôi học sao, sao giờ lại được đi học lại?" Lưng Doãn Lê Hân cứng đờ, lúc mở miệng thần sắc bình thản: "Ba tôi tìm Tần tổng của Viễn Thương, bọn họ có quen biết." Điều này ngược lại làm Tề Phóng bất ngờ: "Hóa ra chú Lê cũng tìm?" Doãn Lê Hân nhíu mày nhìn cậu ta: "Rốt cuộc muốn nói cái gì?" "Là như vậy." Tề Phóng cẩn thận nhớ lại một chút, "Hôm Thẩm Chu nói chuyện này với Cố Tích, chiều hôm đấy em có ở lại trường đá cầu với mấy đứa bạn, lúc đi nhặt cầu vô tình nghe được Cố Tích với Mục Sở đang nói chuyện, Cố Tích bảo muốn đi tìm cậu của cậu ta nói giúp anh mấy lời." Tề Phóng không quá xác định nói: "Lúc đầu em cho là anh có thể đi học lại là nhờ Cố Tích xin giúp, nếu như chú Lê cũng đi tìm cậu Cố Tích, thế Cố Tích kia có đi nói giúp hay không em không rõ, nhưng lời cậu ta nói với Mục Sở là chính tai em nghe được, cũng không phải là dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình." Nghe xong lời Tề Phóng nói, Doãn Lê Hân nhíu mày đứng nguyên tại chỗ một lát, bất chợt nhanh chân chạy đến chỗ Cố Tích mới ngồi vừa nãy. Lúc chạy tới, thân ảnh kia đã không còn ở đó. Anh trực tiếp đi tới phòng học của Cố Tích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]