Editor: Chanh 
Cố Tần sửng sốt thật lâu, nhìn qua cô nhóc đáng thương đang chờ mình tới dỗ. 
Anh cố nén cười vỗ vỗ lưng cô, rất đứng đắn dỗ dành: "Hoa Hoa đừng buồn nữa, Tích Tích vứt bỏ em thì còn có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ bỏ em một mình, được không?" 
Cô nghiêm túc nghĩ một hồi, gật đầu: "Được." 
"Dỗ vậy được chưa?" 
"Ừm, được rồi." 
Cô nhẹ nhàng trả lời. 
Ngay sau đó, lại nói thêm một câu: "Em rất dễ dụ." 
"... " 
Mục Sở buông eo anh, nhìn ánh đèn ne-on sáng chói xung quanh, cả người lung la lung lay. 
Cố Tần kéo lấy một cánh tay của cô, tay còn lại lấy điện thoại gọi cho Cố Tích. 
Bên kia bắt máy rất nhanh: "Alo anh ạ?" 
"Đang ở đâu?" 
"Không phải hồi nãy em nói với anh là hôm nay lớp em liên hoan sao?" 
"Anh đang ở trước nhà hàng đây, em ở đâu?" 
Cố Tích và Doãn Lê Hân đang tay trong tay đi phố ăn vặt. 
Nghe anh nói vậy, bước chân cô nàng dừng lại, bị dọa đến mức buông tay Doãn Lê Hân ra, hô hấp như dừng lại, có tật giật mình nhìn xung quanh một chút: "Không phải anh đang ở thành phố A sao?" 
Mục Sở lúc này loạng choạng, cả người xoay vòng vòng. 
Đèn xe chói mắt rọi tới, Cố Tần đem người kéo lại vào trong ngực, đưa tay che khuất đôi mắt của cô, tiếp tục hỏi Cố Tích: "Em đang ở đâu?" 
"Em..."Cố Tích nhìn về phía Doãn Lê Hân cầu cứu. 
Doãn Lê Hân ghé vào tai bên kia của cô nàng, nhẹ nói câu gì, hai mắt Cố Tích sáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-dung-chay/1307791/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.