Chương trước
Chương sau
Editor: Chanh
Thứ hai đầu tuần, lúc Mục Sở đến trường, cô cảm giác không khí xung quanh có chút không đúng lắm.
Mọi người ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ.
Lúc tới phòng học, lớp học đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên im ắng lạ thường.
Không khí quá mức quỷ dị.
Mục Sở nhàn nhạt quét mắt, mặt không cảm xúc ngồi vào chỗ của mình, lấy tài liệu cùng sách giáo khoa của tiết đầu tiên ra đặt lên bàn.
Bạn cùng bàn Đàm Di Nhiên nhìn qua cô, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Mục Sở khẽ nâng mí mắt, nghiêng đầu: "Có chuyện gì sao?"
Đàm Di Nhiên lại gần, nhỏ giọng nói: "Ủy viên học tập của ban ba Ngụy Thiên Thiên, cô ta hôm qua tham gia buổi tiệc sinh nhật Thẩm Diệp, khuya về đi được nửa đường thì bị người ta rạch mặt, suýt chút nữa là hủy dung."
Mục Sở có chút bất ngờ.
Đàm Di Nhiên lại giảm thấp âm lượng, dùng giọng gió nói bên tai cô: "Hách Tinh nói hôm qua cậu cũng đi, lại còn xung đột với Ngụy Thiên Thiên. Sau đó liền có tin đồn nói cậu tìm người hãm hại cô ta."
Mục Sở: "..."
Hủy dung? Nhân phẩm cô kém vậy à?
Chủ nhiệm lớp Tô Định Cường xuất hiện ở cửa lớp, gọi: "Mục Sở, em ra đây một chút."
Khi Tô Định Cường cùng Mục Sở đã rời đi, trong lớp bắt đầu bàn tán không chút kiêng kị.
"Này này, nghe nói ba mẹ của Ngụy Thiên Thiên tìm tới, không phải là Mục Sở làm thật chứ?"
"Tớ thấy Mục Sở không phải loại người vậy đâu, chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi."
"Đừng trông mặt mà bắt hình dong, sao cậu biết cô ta không làm?"
"Đúng đấy, người ta nói tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, hôm qua Ngụy Thiên Thiên nói chuyện khó nghe như vậy, ắt hẳn là cô ấy ghi thù trong lòng, tìm người làm chuyện này cũng không phải điều gì khó hiểu."
"Ngụy Thiên Thiên chỉ là độc miệng chút, vậy mà Mục Sở cũng muốn hủy dung cô ấy, cái này cũng quá ác rồi."
...
"Nói đủ chưa!!"
Đàm Di Nhiên nghe thấy những lời chối tai kia, đập bàn đứng dậy.
"Nói có sách mách có chứng, không có chứng cứ gì mà vẫn ngồi bàn tán lung tung vậy, có tin tôi kiện các người không?"
Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
- -----
Lúc Tô Định Cường mang Mục Sở tới văn phòng, bên trong truyền đến tiếng cãi vã cùng khóc lóc ầm ĩ.
"Con gái của tôi tối hôm qua chỉ nói vài câu phật ý cô ta, cô ta không nói không rằng tạt con bé một đầu đầy rượu, cái này cũng coi như xong đi, sao lại còn tìm người rạch mặt con tôi làm gì? Có loại người ác như vậy sao?"
"Các người xem thương tích trên mặt con bé đi, bác sĩ nói chỉ cần sâu thêm chút nữa thôi là sẽ để lại sẹo, không phải là hủy đi cả tương lai của nó hay sao!"
"Học sinh trường các người làm ra chuyện độc ác như vậy, các người làm giáo viên nhất định phải cho tôi một cái công đạo! Tiền chữa trị cùng đền bù tổn thất tinh thần, tính đi."
Phía ngoài cửa có vài giáo viên đang đứng xem náo nhiệt, nhỏ giọng thảo luận: "Con gái mình bị thương mà vẫn còn có tâm tình nghĩ tới việc đòi tiền bồi thường, đây có đúng là mẹ ruột không vậy?"
Một cô giáo từ trong văn phòng đi ra, nhìn Tô Định Cường, thấp giọng nói: "Tôi thấy bà ta đến lừa tiền thì đúng hơn, bên kia nói vết thương của Ngụy Thiên Thiên không có nghiêm trọng, bây giờ tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hôm nay vị đại cổ đông của trường sẽ tới thị sát. Thầy tranh thủ thời gian lúc này cố đè việc này xuống, làm lớn chuyện sẽ không hay đâu."
Vừa nói vừa nhìn phía Mục Sở: "Ngụy Thiên Thiên đã bị thương vậy rồi, hay là em tới xin lỗi em ấy một câu, đồng ý bồi thường, chờ đến khi các vị cổ đông đi rồi, nhà trường sẽ xử lí vụ này, xét thấy thành tích học tập của em rất tốt nên sẽ khoan hồng, không ghi vào hồ sơ học bạ."
Mục Sở giật mình, nhìn về phía cô giáo kia.
Cô giáo này cô có biết, giáo viên dạy tiếng Anh đồng thời là chủ nhiệm ban ba Phương Tâm Nghiên, Ngụy Thiên Thiên là ủy viên học tập của ban ba, thành tích môn Tiếng Anh cũng khá tốt, thế nên Phương Tâm Nghiên rất thích cô ta.
Mà Phương Tâm Nghiên lại là phó chủ nhiệm, chủ nhiệm hiện tại sắp về hưu, cô ấy có thể lập tức thăng chức, không nghĩ tới đột nhiên các vị cổ đông tới trường để thị sát.
Tô Định Cường là người nghiêm khắc, ăn nói có ý có tứ, nhưng cũng nổi tiếng là người rất thích bao che khuyết điểm, nghe thấy lời này sắc mặt liền trầm xuống: "Ác ý gây thương tích, tội danh lớn như vậy mà bắt con bé nhận, sau này nó bị xa lánh cô lập thì ai chịu trách nhiệm?"
Ngữ khí không mấy thân thiện của Tô Định Cường khiến Phương Tâm Nghiên sững sờ: "Rõ ràng Ngụy Thiên Thiên nói em ấy làm, cũng không phải là tôi vu oan, nhà trường không ghi việc này vào học bạ là đã xử lí nhẹ tay lắm rồi, còn muốn thế nào nữa?"
"Học sinh của tôi mà tôi còn không rõ hay sao? Nữ sinh lớp cô không có bằng chứng mà kết tội con bé, công bằng ở đâu?"
- ---------
Cố Tích nhìn qua cửa sổ phòng học ngó qua bên này mấy lần, rồi lén lút chạy tới phòng vệ sinh gọi điện cho Cố Tần: "Anh... Sở Sở hình như xảy ra chuyện rồi... Sau đó Ngụy Thiên Thiên còn mang cả bố mẹ lên nói chuyện, nhìn có vẻ rất cường thế...Sở Sở bị ức hiếp thì sao... A, được rồi."
Cúp điện thoại, cô từ phòng vệ sinh đi ra, lúc đi ngang qua văn phòng, nhìn thấy Phương Tâm Ngữ vừa xem đồng hồ vừa nói với Tô Định Cường: "Mười giờ cổ đông tới đây thị sát, thầy còn muốn làm loạn lên à?"
Nghe Phương Tâm Ngữ nói vậy, Cố Tích một lần nữa trốn vào phòng vệ sinh, vội vội vàng vàng báo tin tức cho Cố Tần: "Hôm nay bác muốn tới trường thị sát."
Một lúc sau mới cất điện thoại, chạy về phòng học.
Trong văn phòng, Ngụy Thiên Thiên cùng mẹ cô ta Diêu Lam nhìn qua cửa phòng làm việc, nổi giận nói: "Chúng ta đợi lâu như vậy sao con bé nữ sinh độc ác kia vẫn chưa tới, trường học bao che nó phải không?"
Ngụy Thiên Thiên đeo khẩu trang, chỉ chỉ chỗ cửa: "Mẹ, kia là Mục Sở."
Mục Sở cùng Tô Định Cường tiến vào văn phòng.
Tô Định Cường nói: "Bà Diêu, đúng lúc hai em ấy đều có mặt ở đây, tôi thấy chúng ta vẫn nên nói rõ ràng chuyện này, xin bà bình tĩnh lại một chút."
Diêu Lam trực tiếp giật khẩu trang trên mặt Ngụy Thiên Thiên xuống, chỉ vào vết thương đã được băng lại của cô ta: "Thầy xem con gái tôi bị thương thế này, tôi còn bĩnh tĩnh nhẹ nhàng nói chuyện được sao? Lại nói học sinh cấp ba tuổi cũng không lớn lắm, sao tâm địa lại hư hỏng độc ác như vậy?"
Mục Sở đứng trước mặt Ngụy Thiên Thiên, nhìn vết thương của cô ta, trầm mặc một lúc liền hỏi: "Cô thấy tôi làm mặt cô bị thương?"
"Đối phương mang khẩu trang lại còn đội mũ kín mít, sao tôi biết đấy là ai, nhưng chắc chắn là cô tìm người làm, tối hôm qua tôi với cô có tranh chấp với nhau đấy thôi."
Mục Sở xì khẽ một tiếng: "Tối hôm qua tôi xảy ra tranh chấp với cô, sau đó cô bị người ta rạch mặt, tìm không thấy hung thủ, cho nên cái mũ người xấu này liền chụp lên đầu tôi sao?"
"Con bé này không phải là người có lỗi hay sao, thế mà lại còn dám dùng giọng điệu ấy nói chuyện à?" Diêu Lam nói, nhìn về phía Phương Tâm Nghiên, "Học sinh trường cô làm ra chuyện như vậy, nhà trường phải đứng ra giải quyết cho thỏa đáng! Nếu trường không xử lí được thì để tôi báo cảnh sát!"
Sắc mặt Phương Tâm Nghiên dần trở nên khó coi, chỉ lát nữa là các vị cổ đông tới, nếu trông thấy xe cảnh sát trước cổng trường thì nguy to.
Bà cũng thật là xui xẻo, hết lần này tới lần khác vẫn đang phải dây dưa trong vụ này.
Phương Tâm Nghiên một mặt ôn hòa thuyết phục Diêu Lam: "Bà Diêu, tôi thấy cả hai em ấy vẫn còn nhỏ, việc báo cảnh sát cũng không cần thiết cho lắm. Tôi thấy chúng ta vẫn nên giải quyết riêng, để Mục Sở nhận lỗi với hai người, về việc bồi thường...Đợi đến mai, tôi gọi bố mẹ Mục Sở tới, hai bên cùng nhau thương lượng."
Mục Sở nhìn về phía Phương Tâm Nghiên, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.
Tô Định Cường cũng không đồng ý: "Cô Phương, giải quyết như vậy có phải là qua loa quá không?"
Phương Tâm Nghiên không mấy thân thiện, thấp giọng nói với Tô Định Cường: "Giờ là lúc nào rồi, thầy có thể để ý tới đại cục một chút không? Nếu không nhanh chóng đè việc này xuống, chờ lát nữa các vị cổ đông tới, đến lúc đó thì đẹp mặt chưa?"
Mục Sở đứng cạnh Tô Định Cường, cũng loáng thoáng nghe được những lời Phương Tâm Nghiên nói, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười trào phúng.
Phương Tâm Nghiên nhìn về phía Mục Sở: "Em cười cái gì? Tranh thủ thời gian đi xin lỗi bạn đi, trước mắt cứ trở về lớp đã, còn việc giải quyết để sau."
Bà không ngừng xem giờ trên đồng hồ đeo tay, bộ dáng gấp gáp.
Vẻ mặt Mục Sở nhàn nhạt, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Không phải em làm!"
Phương Tâm Nghiên không nghĩ tới cô lại không thức thời như vậy, sắc mặt không tốt lắm: "Chuyện tối qua Ngụy Thiên Thiên đã kể rồi, em đúng là người tình nghi lớn nhất, không phải em thì là ai?"
Mục Sở ngước mắt nhìn về phía Phương Tâm Nghiên: "Cô là cảnh sát à? Hay là thẩm phán?"
"..." Phương Tâm Nghiên bị nghẹn lời, khóe miệng khẽ giật mấy lần, nghiêm túc quát lớn: "Em dám nói chuyện với giáo viên như vậy à? Thái độ gì vậy? Tôi thấy chính là em làm!"
"Vốn dĩ chính là cô ấy, không có ai khác!"Ngụy Thiên Thiên cũng mở miệng xác nhận, hốc mắt phiếm hồng, một mặt điềm đạm đáng yêu.
Ánh mắt Mục Sở nhìn thẳng về phía Ngụy Thiên Thiên: "Đúng là tối hôm qua tôi có xảy ra tranh chấp với cô, nhưng chuyện tôi không làm thì tôi không nhận."
"Cô nói tối qua cô chọc giận tôi, tôi tức giận nên tạt cô một chén rượu, việc này đúng là như vậy. Nhưng nếu nói tôi vì vậy mà bực bội ghi thù trong lòng, tìm người rạch mặt của cô, xin lỗi, cô không xứng!"
"Kỳ thật việc này cũng đơn giản thôi, giáo viên trong trường đều là người làm trong ngành giáo dục, chính cô nói việc tối hôm qua là xảy ra bên ngoài phạm vi trường học, bình thường người ta sẽ chọn báo cảnh sát trước, chứ không phải tới trường học gây sự, dọa dẫm lừa tiền."
"Cô bị bọn chúng tấn công ở đâu, nói rõ ràng thời gian địa điểm cho cảnh sát, biết đâu khu vực đấy có camera an ninh, nhìn là sẽ thấy được tên tội phạm. Tất nhiên là bản thân mình gần đây có làm chuyện gì đắc tội với người khác hay không, cái này cũng phải nói rõ ràng, đừng vòng vo làm bất lợi ảnh hưởng tới việc điều tra tìm hung thủ của cảnh sát."
Mục Sở nói xong, cả văn phòng đột nhiên yên lặng không một tiếng động.
Ngụy Thiên Thiên không ngờ Mục Sở lại biết ăn nói như vậy, còn có lý có cứ, nhìn cô nói, miệng cô ta cứ mở ra rồi đóng lại, cũng không biết nói gì cho phải, sắc mặt tái đi vài phần.
Cô ta ngây người một lúc, phản bác: "Cô đừng tưởng mồm mép lợi hại là được, dùng cảnh sát dọa tôi à, tối hôm qua rõ ràng là cô xảy ra tranh chấp với tôi, nếu có báo thì cảnh sát cũng sẽ tìm cô tra hỏi trước."
"À, việc này thì cô cứ yên tâm, nếu cảnh sát có hỏi tới, tôi chắn chắn sẽ biết gì nói nấy!"
Mục Sở nói, hất cằm lên, nhìn chằm chằm Ngụy Thiên Thiên: "Báo cảnh sát đi, ngay bây giờ."
Ngụy Thiên Thiên khẽ run, đứng im không nhúc nhích.
"Sao lại không báo?" Mục Sở híp mắt, dò xét cô ta một hồi: "Hay là cô...có tật giật mình?"
"Cô nói bậy!" Ngụy Thiên Thiên ngẩng đầu, giọng lớn thêm không ít.
"Nếu đã như vậy, báo cảnh sát đi!" Thanh âm Mục Sở cũng theo đó mà tăng lên.
Thấy Ngụy Thiên Thiên và Diêu Lam mẹ cô ta không nói lời nào, Mục Sở nói: "Bỏ đi, để tôi giúp cô gọi."
Cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
Mí mắt Phương Tâm Nghiên giật giật mấy lần, giận tới mức trực tiếp vung tay làm rơi điện thoại của cô: "Đã nói là bây giờ không được báo cảnh sát, em cố tình không hiểu ý tôi phải không?"
Mục Sở không có đề phòng, bị bà vung tới, điện thoại cứ thế mà rơi ra khỏi tay cô.
"Bộp" một tiếng giòn vang, rơi vào đôi giày da đen bóng đang đứng trước cửa phòng làm việc, màn hình đã vỡ nát.
Tất cả mọi người thuận thế nhìn qua, liền thấy một người đàn ông cao lớn mặc âu phục, đang bị hiệu trưởng cùng vài vị lãnh đạo vây quanh, khí chất cao ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, không biết đã đứng ở đấy bao lâu.
Mà bên cạnh người ấy còn có một người trẻ tuổi bộ dáng rất đẹp trai, ngũ quan hai người có chút hao hao giống nhau.
Người trẻ hơn đoán chừng mới chỉ hơn hai mươi, sắc mặt so với người phía trước còn âm trầm hơn, mày nhíu chặt, môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười mang theo mấy phần lạnh thấu xương.
Hắn mặt không biến sắc cúi người, nhặt chiếc điện thoại màu trắng đang nằm trên nền nhà lạnh lẽo lên, thử mở ra, rõ ràng là đã hỏng.
Bàn tay cầm điện thoại nắm chặt mấy phần.
Đứng thẳng người lên, ánh mắt của hắn nhìn về phía Mục Sở, một lát sau lại rơi trên người Phương Tâm Nghiên, mắt phượng híp lại, mang theo ý lạnh.
Phương Tâm Nghiên bỗng thấy da đầu tê dại, lưng đổ mồ hôi, cảm giác mình xong rồi!
Người trẻ tuổi có khí thế bức người kia là ai thì bà không biết, nhưng người đứng sau hắn là giám đốc của tập đoàn Viễn Thương, cổ đông lớn nhất của Gia Hưng, Tần Hi!
Không phải nói mười giờ mới đến sao, bây giờ mới chín giờ!
Sắc mặt hiệu trưởng bây giờ cũng không được tốt cho lắm, hung hăng trừng Phương Tâm Nghiên một chút, nói với Tần Hi: "Tần tổng, bên này nhất thời xảy ra chút chuyện, là..."
Tần Hi không chờ ông nói xong, trầm mặt rời đi.
Cả đám người đi theo sau.
Người trẻ tuổi kia vẫn đứng ở đấy, mắt quét qua màn hình điện thoại đã bể tan tành, nhàn nhạt mở miệng: "Giáo viên không định xử lí việc này sao?"
Khóe miệng Phương Tâm Nghiên khẽ giật, vẻ xấu hổ trên mặt không có cách nào che lại, một lúc sau mới cố gắng dùng ngữ khí bình thản nói: "Ngài đây là..."
Người này vừa mới đứng cùng với vị đại cổ đông, lãnh đạo trường cũng đối xử với hắn mười phần cung kính, e là thân phận không thấp.
"Tôi là --"
Cố Tần khẽ nâng mắt, chỉ vào Mục Sở: "Phụ huynh của cô ấy!"
- ----------
Chanh: Tuần vừa rồi bận thi nên chưa có thời gian edit, mng thông cảm cho mình với nhaaaa <3 lò veeee
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.