"Xơ chứng teo cơ... là cái gì?"
Ở bệnh viện, Lục Vọng đang nhận báo cáo kiểm tra thân thể, nhìn chuỗi ký tự chuyên nghiệp tối nghĩa khó hiểu ở trên giấy, hắn giả vờ trấn định hỏi bác dĩ trước mặt.
Bác sĩ là một người đàn ông tầm năm, sáu mươi tuổi, tóc xám trắng, mang kính viễn thị, nhìn qua vô cùng thân thiết hiền từ, sau khi nghe được lời hắn hỏi, liền đỡ đỡ mắt kính, lấy báo cáo từ trong tay Lục Vọng qua nhìn kỹ một lần, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, thật lâu sau mới khẽ thở dài: "Xơ chứng teo cơ là một loại bệnh thần kinh rất hiếm gặp, có khả năng sẽ dẫn tới tàn tật."
Lục Vọng ngơ ngẩn.
"Bác sĩ, có phải chẩn bệnh sai rồi hay không? Con trai tôi còn trẻ như vậy, không có bất cứ ham mê gì bất lương, thân thể từ nhỏ tới lớn cũng vẫn luôn khỏe mạnh, sao tự dưng lại mắc loại bệnh này?"
Bên cạnh, mẹ của Lục Vọng nghe tin con trai mình có khả năng bị tàn tật, sắc mặt thoáng chống trắng bệch, cảm xúc kích động nói.
Bác sĩ già tiếc nuối lắc đầu, "Từ bệnh trạng thân thể của hắn, kết quả này là chắc khoảng tám, chín phần mười rồi, bệnh này có quan hệ rất lớn với di truyền cùng hoàn cảnh xung quanh, nếu không yên tâm thì cô cứ dẫn hắn tới bệnh viện lớn kiểm tra lại lần nữa."
Mẹ Lục không có cách nào tiếp thu sự thật này, trắng mặt lẩm bẩm tự nói: "Làm sao có thể..."
Tình huống của Lục Vọng cũng không tốt hơn bà là bao, lỗ tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-deu-nghe-em/469647/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.