"Tôi, tôi... tôi chỉ nhờ người giúp một chút..." Bành Mộng Giai đổ mồ hôi lạnh, hoảng đến hoang mang lo sợ, "Thực xin lỗi, Viên tổng, tôi sẽ lập tức làm lại ngay!"
"Không cần." Viên Phủ Dật đan tay lại thành cái tháp chống lên trên bàn, con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn cô ta, "Tôi hỏi cô, những việc tôi bảo cô làm lúc trước, cô cũng đều để cho người khác làm?"
"Không có!" Bành Mộng Giai phủ định theo bản năng, "Những cái đó đều là tôi làm."
Viên Phủ Dật: "Vậy tôi hỏi cô, bản kế hoạch lần trước cô giao tới đây, câu mở đầu là cái gì?"
Sắc mặt Bành Mộng Giai trắng bệch, ấp úng nói: "Tôi... tôi không nhớ rõ."
Viên Phủ Dật trào phúng cười một tiếng, cái gì cũng chưa nói.
Bành Mộng Giai cúi đầu không dám nhìn hắn, thân thể run như cái sàng.
"Tôn Hưng Ngô dạy cô làm việc như vậy?" Ngữ điệu Viên Phủ Dật thả chậm lại, "Đưa công việc của mình cho người khác làm, còn mình thì nhẹ nhàng tự tại, vậy tôi nuôi cô làm cái gì?"
Hốc mắt Bành Mộng Giai dần đỏ, "Thực xin lỗi, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa."
Viên Phủ Dật xua xua tay: "Đi, đem Tôn Hưng Ngô gọi tới đây, còn có người làm việc giúp cô nữa, cũng gọi lên đây hết đi."
"Dạ, dạ." Bành Mộng Giai hoảng hoảng loạn loạn đi ra ngoài.
***
Đông Lộ nghe thấy Bành Mộng Giai kêu mình tới văn phòng tổng giám đốc, trên mặt không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn gì, bình tĩnh đứng dậy đi theo cô ta.
Cùng bị gọi lên còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-deu-nghe-em/469641/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.