Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Đông Vân, Đông Lộ như thể bị người ta dội một gáo nước lạnh, lạnh từ đầu tới chân.
Bóng đêm trầm lạnh, ánh trăng cao cao treo trong không trung, tưới xuống một tầng ngân quang trắng tinh, chiếu sáng một mảnh thiên địa nơi đây.
Đông vân khoanh tay trước ngực đứng đối diện cô, trên mặt phủ một tầng bóng ma, không thấy rõ biểu tình.
Đông Lộ cưỡng ép bản thân mình trấn định lại, "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Đông Vân lạnh lùng nói: "Mẹ đang hỏi con."
Đông Lộ nhìn biểu tình của bà liền biết là bà chắc chắn đã nhìn thấy hết rồi, giấu là không có khả năng, liền đơn giản thừa nhận: "Bạn trai con."
Gương mặt lạnh như băng của Đông Vân xuất hiện một vết nứt, bà không nghĩ tới bản thân chỉ tùy tiện đi vứt rác thôi mà còn có thể nhìn thấy con gái mình ở dưới lầu hôn môi với một nam sinh khác.
Khó coi, to gan lớn mật!
"Mẹ đúng là đã xem thường con rồi." Đông Vân kiềm chế nỗi tức giận, tiến tới nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của Đông Lộ, "Về nhà với mẹ!"
Sức bà rất lớn, tay Đông Lộ truyền tới một trận đau đớn, còn chưa có phản ứng lại thì đã bị túm đi rồi.
Đông Lộ cũng không phản kháng, không rên một tiếng nào để mặc bà túm đi, mím môi thật chặt, biểu tình lộ ra vẻ quật cường.
Hai người về tới nhà, đèn trong phòng khách sáng trưng, Hoàng Kiến Hoa vừa lúc đi ra lấy nước uống, nhìn thấy Đông Vân nổi giận đùng đùng lôi kéo Đông Lộ đi vào, ông ngẩn người, "Hai người làm sao đấy?"
"Nhìn xem con gái ngoan mà anh dạy ra kìa!" Đông Vân chưa từng tức giận như vậy, mặt mày âm trầm ném Đông Lộ tới trước mặt ông, ngực phập phồng lên xuống, "Tốt không học chỉ học cái xấu, còn nhỏ mà đã biết yêu sớm rồi!"
Hoàng Kiến Hoa sửng sốt, sau đó liền khẩn trương nhìn Đông Lộ, "Cô ta nói thật sao? Lộ Lộ, con cứ nói rõ với cha, có phải mẹ con oan uổng con không, không phải sợ, có cha chống lưng cho con, con cứ việc nói thật."
"Là thật."
Nếu đã bị phát hiện rồi, Đông Lộ cũng không còn gì phải băn khoăn, "Nam sinh đó cha cũng quen, là Thẩm Thần."
Hoàng Kiến Hoa nghe thấy quen tai, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, "Là hắn sao, hai đứa thật sự ở bên nhau?"
Ông trừng lớn mắt, khó có thể tin.
"Tôi tận mắt nhìn thấy chúng nó khanh khanh ta ta ở bên dưới, còn có thể là giả sao?" Đông Vân cười lạnh, nói với Đông Lộ: "Bây giờ lập tức gọi điện thoại cho nó nói chia tay đi, chuyện lần này mẹ có thể bỏ qua, nếu còn có lần sau..."
"Con không làm." Đông Lộ cắt ngang bà.
Thanh âm Đông Lộ dừng lại, hoài nghi bản thân mình nghe lầm, "Con nói cái gì?"
"Con nói con, không, làm." Đông lộ nhìn bà, gằn từng chữ một, "Con sẽ không chia tay với anh ấy."
"Con lặp lại lần nữa?!"
Đông Vân không thể tin được cô lại dám ngỗ nghịch lại mình, cất cao âm lượng nói, "Ai cho con cái tự tin để phản kháng lại mẹ? Đồ con dùng, học phí của con, cái nào không phải là tiền của mẹ? Mẹ cung cấp cho con sách vở, cho con đi học, chứ không phải là đi yêu đương! Tên nhóc Thẩm Thần này chính là nam sinh lần trước lên thuyết trình ở trước lớp đúng không? Loại người mà cha mẹ ly dị, mẹ lại mất rồi như nó, sinh ra trong một gia đình như vậy thì đứa trẻ nào cũng sẽ có tật xấu, hoàn toàn không hợp với con, bây giờ con thấy được mặt tốt của nó, chờ cho sau này con mới chân chính nếm được mùi đau khổ!"
Đông Lộ một chữ cũng không nghe vào, trong tai chỉ toàn tiếng gào thét.
Nếu là trước đây, khi còn chưa nhìn thấy tận mắt tội ác của Đông Vân, Đông Lộ sẽ nghiêm túc suy xét tính hiện thực trong lời nói của Đông Vân, nhưng bây giờ nhìn thấy Đông Vân lại chỉ kích thích tâm lý phản nghịch của cô.
Đông Lộ quật cường nói: "Cuộc đời của con tự con sẽ phụ trách, không nhọc mẹ quan tâm."
Đông Vân thấy cô dầu muối đều không ăn, tức giận đến nỗi giơ tay lên, muốn cho cô một bạt tai, lập tức bị Hoàng Kiến Hoa cản lại, "Nói chuyện thì cứ nói, động tay làm gì, đứa bé Thẩm Thần kia tôi cũng đã gặp qua, cũng không tệ lắm, không đến nỗi tệ như cô nói."
Trong lòng Hoàng Kiến Hoa cũng rất tức giận, củ cải trắng ông cực cực khổ khổ nuôi nửa đời người, vừa quay đi đã bị một con heo gặm đi mất, có thể không tức giận sao? Nhưng cái này đều nhỏ bé không đáng kể so với an nguy của con gái ông.
"A, anh cho rằng anh là cái thứ tốt lành gì? Người được anh coi trọng thì có thể tốt tới mức nào?"
Đông Vân dùng sức đẩy ông ra, không nói hai lời lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói với Đông Lộ: "Được, con không muốn chia tay đúng không? Vậy mẹ sẽ gọi điện thoại cho thầy giáo của con, bảo ông ta chuyển Thẩm Thần gì kia ra khỏi lớp hoặc trực tiếp cho nó nghỉ học, mẹ muốn nhìn xem cái tình yêu vĩ đại kia của hai người có thể kiên trì được bao lâu."
"Không được!" Đông Lộ biến sắc, duỗi tay đoạt lấy điện thoại của bà, nhưng Đông Vân lại quyết tâm muốn chia rẽ bọn họ, đã ấn vào số của La Nhạc Phúc.
"Mẹ có tư cách gì dạy dỗ con?"
Đông Lộ rốt cuộc cũng mất đi lý trí, oán khí tích lũy nhiều năm rốt cuộc cũng bùng nổ, lời nói ra cũng không lựa lời nữa, "Mẹ ngoại tình mười mấy năm, mẹ cho rằng sẽ không ai biết sao?"
Biểu tình Hoàng Kiến Hoa cũng trở nên dị thường khó coi, lớn tiếng quát Đông Lộ: "Được rồi, con cũng bình tĩnh lại đi!"
Nhưng Đông Lộ đã không thu lại được nữa, lạnh lùng nhìn Đông Vân: "Mẹ đếm xem quanh năm suốt tháng có mấy ngày mà mẹ ở nhà được, cứ lấy cớ bản thân bận công việc, ngay cả gia đình của mình cũng không về xem, chỉ sợ là đã sớm xây dựng gia đình mới cùng người đàn ông khác đi? Nhiều năm như vậy, mẹ có từng quan tâm tới con sao? Ngay cả em trai cũng đều là mẹ cùng với người khác sinh ra!"
Sắc mặt Đông Vân nháy mắt đã tái nhợt, ngơ ngẩn tắt điện thoại đi, đồng tử co chặt, "Sao con lại biết..."
"Cạch~"
Phía sau, cửa phòng Đông Kỳ đột nhiên mở ra.
Ba người ở đây đều sửng sốt, nhanh chóng nhìn ra sau, Đông Kỳ vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa phòng, mặc áo ngủ con gấu, mặt vô biểu tình nhìn bọn họ.
Đông Vân nhìn thấy thằng bé, sắc mặt càng trắng hơn, môi khẽ run, "Đông Kỳ, những lời vừa rồi, con đều nghe được?"
Đông Kỳ nhìn bà một cái, không lên tiếng, bỗng nhiên cúi đầu, chạy nhanh qua bên người bọn họ, thẳng tắp lao ra khỏi nhà.
"Không, khoan đã!" Đông Vân kinh hoảng thất thố, phản xạ có điều kiện muốn chạy theo, nhưng Đông Lộ lại nhanh hơn bà một bước!
Từ sau khi Đông Kỳ ra khỏi phòng, tâm Đông Lộ liền nhấc lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nó, cho nên ngay khi Đông Kỳ có động tác, cô liền lập tức làm ra phản ứng.
Hai chị em biến mất sau cánh cửa, Đông Vân ngơ ngác ngồi liệt xuống sofa, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, một lúc sau, bà ngẩng đầu chất vấn Hoàng Kiến Hoa: "Anh nói cho nó biết?"
Hoàng Kiến Hoa bật lửa châm một điếu thuốc, châm chọc nói: "Chính cô làm chuyện thiếu đạo đức, bị bắt được còn trách ai?"
Ánh mắt Đông Vân lạnh xuống: "Cho nên anh liền nói hết cho nó?"
Hoàng Kiến Hoa hút một ngụm, cam chịu.
***
Đông Lộ đuổi theo xuống dưới lầu thì đã mất dấu Đông Kỳ, tiểu hài tử là chạy trốn giỏi nhất, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
"Đông Kỳ! Đông Kỳ!"
Nội tâm Đông Lộ rất gấp, đã nửa đêm rồi, nhỡ thằng bé gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?
Cô không ngừng gọi tên nó, lạnh lùng nói: "Em đừng cáu kỉnh nữa, mau ra đây! Chị biết em trốn ở gần đây!"
Bên cạnh có động tĩnh, một thanh âm rầu rĩ truyền tới: "Em ở chỗ này, chị gái ngốc."
Đông Lộ lập tức chiếu điện thoại qua.
Dưới ánh sáng tối tăm, Đông Kỳ ngồi ở trên ghế dài cạnh lối đi nhỏ, đang dùng ánh mắt nhìn đứa ngu nhìn cô.
Thấy nó không có việc gì, Đông Lộ nhẹ nhàng thở ra, tắt đèn pin đi qua đó, "Lời ban nãy chị nói em đều nghe thấy?"
"Ừ." Đông Kỳ rũ mắt đáp.
Đông Lộ ngồi xuống cạnh nó, "Xin lỗi."
Đông Kỳ: "Cũng không phải chị cùng người đàn ông khác sinh ra em, có gì mà phải xin lỗi."
"..." Đông Lộ quay đầu nhìn nó, mặt trắng nõn nộn nộn, biểu tình nhăn nhúm, vẫn y như trước đây, phảng phất như chẳng chịu chút ảnh hưởng nào từ chuyện này.
"Hình như em không bất ngờ lắm."
Đông Kỳ đung đưa hai cái chân ngắn nhỏ, tản mạn nói: "Bởi vì em đã sớm biết."
Đông Lộ hiểu rõ, "Ngày đó quả nhiên là em đứng ngoài cửa nghe lén."
"Làn ơn đi, hai người nói lớn tiếng như vậy, em là quang minh chính đại nghe có được không?" Đông Kỳ trợn trắng mắt.
Đông Lộ nhẹ giọng hỏi: "Em không có suy nghĩ gì sao?"
"Phải có suy nghĩ gì?"
"Ví dụ như khiếp sợ, hoặc là khổ sở gì gì đó."
"Vẫn bình thường." Đông Kỳ nghĩ nghĩ, "Dù sao cũng sẽ không có người cha nào tệ hơn so với Hoàng Kiến Hoa nữa."
Lại có thể tệ tới mức nào nữa chứ?
"..."
"Hơn nữa mỗi ngày cha mẹ về nhà đều cãi nhau, một ngày nào đó cũng sẽ ly hôn thôi, bất quá chỉ là vấn đề thời gian."
Đông Kỳ ngửa đầu nhìn ánh trăng trên trời, trên gương mặt non nớt mang theo nét thành thục không phù hợp với lứa tuổi, "Nếu ngày mai Hoàng Kiến Hoa có mang người phụ nữ khác về nhà, em cũng không thấy lạ."
Đông Lộ: "Chị thấy lạ."
"?"
"Em cảm thấy ông ấy tìm được?"
"... Cũng đúng."
Hai người đồng thời trầm mặc lại, Đông Lộ hỏi: "Vậy tại sao ban nãy em lại chạy ra ngoài?"
Ăn no rửng mỡ à.
"Em mà không ra thì chẳng phải mọi người vẫn sẽ cãi nhau sao, phiền chết đi được." Đông Kỳ xoa xoa lỗ tai, "Chị còn không mau cảm ơn em đi, nếu không nhờ em, chị cứ chờ bị mắng cả đêm."
"Đúng là thật sự phải cảm ơn." Đông Lộ không hề có cảm tình nói.
Đông Kỳ nghiêng đầu đánh giá cô: "Chị thật sự ở bên Thẩm Thần?"
"Ừ."
"Em biết ngay là anh ta có dụng tâm kín đáo với chị mà!" Đông Kỳ chu miệng tức giận nói, "Chị cũng quá không có tiết tháo rồi, nhanh như vậy đã bị anh ta tóm được, chờ anh ta đùa giỡn tình cảm của chị chán chê rồi sẽ đá chị đi thôi!"
Nó ra vẻ lão làng: "Chị nhớ chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng làm bụng to ra, em không muốn còn trẻ như vậy đã bị người khác gọi là cậu đâu."
"Nói bậy cái gì đấy?" Đông Lộ híp mắt, dùng sức bóp mặt nó, "Ranh con."
"Em nghiêm túc đó!" Đông Kỳ không phục, cãi lại, "Rất nhiều bi kịch đều bắt đầu từ việc mang thai, nếu chị không phải là chị em thì em cũng lười phải quản chị!"
"Vẫn nên quản mình trước đi, sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, lần này em mà còn thi đếm ngược từ dưới lên thì để xem đến lúc đó sẽ là ai bi kịch."
Đông Lộ liếc nó một cái, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên quần, "Được rồi, chúng ta trở về thôi."
Cô dắt Đông Kỳ về nhà, Hoàng Kiến Hoa đã không còn ở phòng khách, trên sofa chỉ có một mình Đông Vân, bà nhìn thấy Đông Kỳ bình an trở về, rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra một tiếng, sau đó mới đem ánh mắt hướng về phía Đông Lộ, đứng lên nói: "Nếu con đã biết chuyện của mẹ thì mẹ sẽ nói rõ, quan hệ của mẹ với cha con sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, mẹ vẫn luôn kéo dài không ly hôn là sợ ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần khi trưởng thành của hai đứa, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần lo nữa, mẹ sẽ mau chóng thuyết phục cha con ký xuống đơn ly hôn, để cái gia đình này chia ra như vậy."
Ngữ khí của bà bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
"Đến cả việc con với nam sinh kia, mẹ vẫn sẽ kiên trì phản đối, đương nhiên, mẹ sẽ không bức con nữa, nếu như vậy, sau khi mẹ ly hôn với Hoàng Kiến Hoa cũng sẽ không dắt theo con, học phí lên đại học của con mẹ cũng sẽ không chi trả, tự con suy xét rõ ràng đi."
Đông Lộ không nghĩ tới Đông Vân sẽ quyết định ly hôn nhanh như vậy, đầu ong một chút, thế cho nên những câu kế tiếp của bà cô cũng không nghe được vào tai.
Tuy đã sớm biết thời khắc này sẽ đến, nhưng không nghĩ sẽ tới nhanh như vậy.
Năng lực tiếp thu của Đông Kỳ lớn hơn nhiều so với cô, căm giận bất bình thay cô, "Sao mẹ có thể như vậy?"
Đông Vân nhàn nhạt nói: "Mẹ là muốn tốt cho chị, chị con sắp thành niên rồi, hẳn là phải biết phụ trách với hành vi của mình."
Đông Kỳ: "Mẹ không cho học phí thì thôi, còn cha cơ mà!"
Đông Vân a một tiếng, "Chuyện đã tới giờ rời mà con còn có niềm tin vào ông ta? Một người không có công ăn việc làm, con cảm thấy ông ta sẽ có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Vào một trường đại học tốt, học phí một năm ít nhất cũng phải bốn năm vạn, con cảm thấy ông ta gánh được?"
Đông Lộ rốt cuộc cũng mở miệng: "Con không cần mẹ, cũng có thể sống được tốt."
"Tùy con." Đông Vân đã thất vọng tột cùng đối với cô, xoay người về phòng, hiển nhiên cũng không nghĩ đi quản chuyện của cô nữa.
Đông Lộ thở dài, mặt mày có chút mệt mỏi, nói với Đông Kỳ: "Muộn rồi, em mau về ngủ đi."
"Ừm." Đông Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, cũng mệt mỏi rồi, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Đông Lộ tắt đèn phòng khách, trở lại phòng của mình, đổi một bộ quần áo ngủ nằm ở trên giường, trong phòng tối đen, cô nhìn trần nhà tới phát ngốc.
Lại mất ngủ.
Ý tứ của Đông Vân rất rõ ràng, lấy học phí đại học áp chế cô, bức cô chia tay.
Hoàng Kiến Hoa khẳng định là sẽ không thể chông cậy, ông ấy nuôi mình còn không nổi cơ mà.
Cho tới nay cô cố gắng nỗ lực như vậy, tất cả chỉ vì muốn cùng Thẩm Thần vào chung một trường đại học, giờ lại không thể thực hiện được sao?
Đông Lộ không buồn ngủ nữa, thất thần chơi điện thoại một lát, sau đó nhịn không được nhắn tin gửi Thẩm Thần: [Anh ngủ rồi sao?]
Thẩm Thần rất nhanh đã đáp: [Chưa.]
Đông Lộ: [Thức khuya không tốt đâu.]
[Em nên làm gương trước đi.]
Đông Lộ mím môi, lại hỏi: [Anh muốn vào trường đại học nào?]
Thẩm Thần không chút nghĩ ngợ: [Trường em chọn.]
[Đứng đắn chút, anh không muốn vào trường y sao?]
[Bây giờ có rất nhiều trường đại học tổng hợp đều có ngành y, cũng không khác lắm.] Hắn cười khẽ, [Hơn nữa lấy thành tích của em hiện tại, đại học cả nước em đều có thể tùy tiện chọn một cái.]
Có cái gì mà phải rối rắm.
Đông Lộ ngơ ngẩn, trong lòng lên men, [Cũng đúng.]
Cô thấp giọng nói: "Bây giờ em không ngủ được, phải làm sao đây?"
Thẩm Thần nửa nói giỡn: "Nhớ anh sao?"
Đông Lộ đáp: [Ừ.]
Thẩm Thần có chút trở tay không kịp: [Em làm sao thế, đột nhiên... dịu dàng như vậy?]
Hắn không hình dung ra được cái cảm giác này.
Đông Lộ không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười, chôn mặt trong chăn, nói: "Anh hát dỗ em ngủ có được không?"
Mới vừa phát xong, Thẩm Thần đã gửi một tin nhắn thoại qua.
Đông Lộ ấn vào.
Thanh âm từ tính dễ nghe của Thẩm Thần vang lên rõ ràng ở bên tai, mang theo ý cười trầm thấp: "Muốn nghe cái gì?"
Thanh âm Đông Lộ cố ý đè xuống, không cho hắn nghe ra cái gì khác thường: "Tùy tiện đi."
Thẩm Thần: "Bài "ngọt ngào" nhé..."
Đông Lộ không hài lòng, "Quá sến."
"Thật khó chiều mà." Thẩm Thần cười nhẹ hai tiếng, hơi thở nóng bỏng phảng phất như xuyên qua điện thoại, thổi tới bên tai cô.
Hắn đổi một bài hát khác,《123 anh yêu em 》
Một là tất cả đều nghe em
Hai là mọi thứ tốt đều dành cho em
Đếm đến ba mãi mãi chỉ yêu mình em
Bốn là sẽ không phạm lỗi
Năm là sẽ không lải nhải
Mỗi ngày đều gọi cho em
Anh nấu ăn cũng rất ngon*
*Bài này có thật nha, mọi người có thể lên youtube nghe. Tựa bài là [123 Em yêu anh], nhưng vì để cho hợp với hoàn cảnh nên mình mới sửa lại ngôi xưng (^.^)
Chàng trai cất giọng hát, tiếng hát trong trẻo ôn nhu, sạch sẽ không chứa tạp chất, dễ nghe đến say lòng người, ôn nhu giống như gió đêm, ngọt ngào phảng phất như cào qua trái tim của Đông Lộ, phiền muộn liền biến thành hư không.
Nhưng mà Đông Lộ vẫn cảm thấy quá sến, sến đến mức làm người ta chịu không nổi, cũng tỏ vẻ muốn cúp điện thoại.
Thiếu niên nghi ngờ, "Có sao?"
Hắn thấy bình thường mà.
Đông Lộ nghiêm trang: "Ừ."
Nghe xong lỗ tai cô đỏ đến như vậy rồi, có thể không sến sao?
---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Ta thật sự, cảm giác như đây là lần đầu tiên ta viết cuốn truyện ngọt như vậy ~
Shmily: Cho dù Đông Vân có đối xử với Đông Lộ như thế nào, bà ấy cũng là mẹ của cô. Mà trên đời này, không có người mẹ nào không thương con cái cả. Chỉ có cách thể hiện là khác nhau mà thôi. Các bạn cũng đừng trách Đông Vân (^_^)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.