Chương trước
Chương sau
Edit: Cẩm Anh

Beta: Beelaborious

Tại sao cậu ta lại ở đây?

Lật lại video phía sau, hầu như mỗi một đoạn đều có bóng dáng của cậu.

Cậu ngồi ở hàng ghế thứ hai của sân thể dục, gần như cả buổi chiều.

Bây giờ cậu ta vẫn còn ở đó?

“Cậu ăn trước đi, tớ có chút việc.” Tống Xu cầm túi xách trên ghế vội vàng lao ra khỏi căng tin.

“Này cậu…” Cô không nghe thấy nửa sau lời nói của Trình Duyệt

Trời đã tối.

Còn chưa đến thời gian sân thể dục sáng đèn, toàn bộ không gian tối đen như mực, cộng thêm gió mùa đông gào thét, không khí có chút dọa người.

Trên khán đài trống rỗng, nửa bóng người cũng không có.

Tống Xu sợ mình bỏ sót qua, mò mẫm tìm qua lại ba lần mới xác định, thật sự không có người, Thiệu Khôn không ở đây

“Thằng nhóc này…”, Tống Xu lẩm bẩm, xoay người chuẩn bị rời đi.

Điện thoại di động đổ chuông.

Vẫn là một con số xa lạ.

“Xin chào?”

“Cậu đang tìm tôi sao?”

“Thiệu Khôn?”

“Xoay người lại, tôi ở phía sau cô.”

Gần như đồng thời, tất cả các đèn trên sân chơi được thắp sáng.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cho tới bây giờ chưa từng nhìn nhau rõ ràng như vậy.

Tống Xu cười, “Thằng nhóc thối, cậu không về nhà, chạy đến trường chúng tôi làm gì?”

“Tôi xin lỗi.” Thiệu Khôn hướng cô xin lỗi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ, ngữ khí vô cùng chân thành.

“Hả?” Tống Xu có chút kinh ngạc, “Tôi không nghe lầm chứ, hôm nay mặt trời mọc ở phía tây? Cậu xin lỗi tôi? ”

“Mặt trời đã lặn rồi.” Thiệu Khôn sửa lại lời cho cô.

“Ví dụ, đây là một phép ẩn dụ, tôi dạy nhóc con như cậu lâu như vậy, cậu làm sao ngay cả một câu ẩn dụ cũng nghe không ra, tôi cũng quá thất bại rồi.”

“Cô không giận tôi sao?” Thiệu Khôn kinh ngạc trước thái độ của cô.

“Giận cậu cái gì?” Cô hỏi cậu ngược lại.

“Ồ đúng rồi, lần trước cậu hét lớn với tôi, tôi đương nhiên tức giận, tôi tức giận mấy ngày rồi, tôi sống tuổi lớn như vậy, cư nhiên bị nhóc con mình dạy một bài học, cậu nói xem tôi có tức giận hay không, tôi đều tức giận đến tính toán mặc kệ cậu!

“Vậy cô còn nguyện ý quản tôi sao?” Thiệu Khôn thật cẩn thận hỏi.

“Ý tôi là, cô còn nguyện ý trở về làm giáo viên của tôi không?” Sợ biểu hiện không rõ ràng, cậu lại bổ sung.

“Ừ?” Lần này đến lượt Tống Xu kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng cậu chán ghét tôi đấy.”

Thiệu Khôn há miệng, một câu “Kỳ thật tôi không ghét cô” bị kẹt trong cổ họng sống chết nói không nên lời.

“Như vậy đi, nếu cậu có thể lọt vào top 30 của lớp trong kì thi cuối kỳ, tôi sẽ tiếp tục dạy thêm cho cậu, nếu cậu không thi được, vậy tôi sẽ…”.

‘’Một lời đã định!’’ Thiệu Khôn không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra.

“Được rồi, nhóc con, có chí khí. Cậu ăn cơm chưa, tôi mời cậu ăn tối. ”

“Không được.”

“Ai cậu gấp cái gì, ăn cơm tối rồi trở về đi.”

“Tôi trở về ôn tập.” Thiệu Khôn nói một câu như vậy.

Trên đường trở về ký túc xá, khóe môi Tống Xu nhếch lên cũng chưa từng buông xuống, nhóc con này thật sự đang tiến bộ, không có gì so với nhìn thấy học sinh của mình lạc đường biết trở về càng có thể làm cho một cô giáo cảm thấy vui vẻ.

Ngâm nga tiểu khúc đi về ký túc xá, một dì đang cúi đầu không biết đang bóc cái gì.

Tống Xu tiến lại gần, cười hì hì, “Dì, làm gì vậy? ”

“Bóc hạt dẻ.” Dì giơ một quả hạt dẻ vàng lên cho cô ấy xem.

“Wow, cháu có thể ăn được không?”

“Cái này còn sống, hiện tại còn không thể ăn được.”

“Vâng, như vậy à, ” Cô gật đầu một cách ngoan ngoãn, “Cháu đi lên trước với dì.” ”

“Tôi trở về rồi.” Cô chào hỏi bạn cùng phòng.

‘’ Cậu mau tới đây xem!’’ Thành Tĩnh Tĩnh ôm điện thoại chào cô qua.

“Chuyện gì mà kích động thành như vậy” Tống Xu khó hiểu, túi còn chưa kịp đặt xuống liền tiến lên phía trước.

“Mau xem trạng thái trên diễn đàn tỏ tình vừa đăng đi!” Thành Tĩnh Tĩnh giơ điện thoại lên trước mặt cô

“Tường Tường, tôi muốn tìm một người, chiều nay ngồi ở hàng ghế thứ hai trong sân thể dục, siêu đẹp trai! Có bạn nào quen biết cậu ấy cho tôi xin phương thức liên lạc được không, lần đầu tìm người có chút ngại ngùng, ẩn danh. ”

Bên dưới cũng có một bức ảnh chụp ở khoảng cách xa.

“Thật đẹp trai quá, cậu có nhận ra ai không?” Thành Tĩnh Tĩnh vừa phóng to bức ảnh mơ hồ đến mức chỉ có thể nhìn rõ đường nét, vừa hưng phấn hỏi cô.

Tống Xu dở khóc dở cười, “Cậu có biết người ta mới bao nhiêu tuổi không, đừng có chủ ý bậy bạ tắm rửa rồi đi ngủ đi. ”

“Cậu thật sự biết cậu ta, mau nói cho tớ, cậu ấy ở viện nào, tên là gì, có bạn gái không?” Thành Tĩnh Tĩnh kéo góc áo Tống Xu, nháy mắt với cô, “Nói cho tớ biết đi.”

Không vượt qua được cô, Tống Xu đành phải đầu hàng, “Trường trung học cơ sở cách vách. ”

“Cái gì cơ?!”

“Trường trung học cơ sở? Tớ sẽ đi! ”

Tống Xu xoa xoa trán, ” Tớ làm gia sư cho cậu nhóc ấy, cậu đừng hạ độc nữa, muốn tìm bạn trai thì đến viện cơ điện xem một chút, thật sự không được đi bách khoa bên cạnh dạo một vòng cũng được. ”

Thành Tĩnh Tĩnh kêu rên một tiếng, “Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già rồi. ”

“Đi đi, không có một chút hình thức nào.” Tống Xu ghét bỏ cô. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.