Nắm ủy khuất hé miệng, làm động tác nôn nhưng vẫn không có vật gì rơi ra ngoài. Đôi khi nàng cũng sợ năng lực tiêu hóa của mình, một khi vào bụng liền biến mất.
Tuy nhiên, thông thường ăn vụng mấy con 'cô hồn dã quỷ' bên ngoài, đợi cả nửa ngày cũng không tiêu, không lâu sau thì đã bị phát hiện.
Tạ Trì xoa xoa nàng hồi lâu, vẫn không thể lôi tên Sơn Thần kia ra, cuối cùng chỉ có thể tạm thời bỏ buộc: "Nếu như thấy cơ thể không thoải mái, nhất định phải nói cho ta nghe. Ngươi nha, lúc nào cũng không chịu nghe lời, đồ dơ như vậy sao lại ăn nó a".
Nắm ngoan ngoãn cọ Tạ Trì, nằm trong lòng bàn tay nàng.
Trông nắm như không có sức sống, chẳng rõ là do ăn no nên đầy bụng khó tiêu hay đang trong quá trình tiêu hóa.
Tạ Trì đặt nắm vào trong túi rồi đi tìm Mạnh Thư.
Vừa mới quay lại chỗ Mạnh Thư, cảnh sát cũng vừa đến, chỉ huy là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, không mặc đồng phục, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen. Bên cạnh còn có một nữ cảnh sát, tư thế hiên ngang, thần thái sáng lạng.
Nữ cảnh sát trông có vẻ rất kiệm lời, hồi lâu sau mới gượng cười, nói: "Đừng sợ, mọi người trong thôn này đã bị bao vây, các ngươi đều an toàn".
Người đàn ông trực tiếp đi đến trước mặt Tạ Trì, vươn tay: "Việt Trọng Quan".
"Tạ Trì......" Tạ Trì nghi hoặc một chút, rồi bắt tay với hắn.
"A! Việt Trọng Quan!" Mạnh Thư dường như nhận thức hắn, ngạc nhiên nói: "Quan chủ* trẻ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-cai-nay-khong-the-an/953983/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.