Sư điệt muốn mọi chuyện diễn ra thuận lợi, vì thế đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong suốt hai ngày trước. 
 Tới tối ngày thứ ba, khoảng hơn mười một giờ, vài người bọn họ hẹn gặp nhau ở phòng khách, nói chính xác hơn là ba người một quỷ, còn những con quỷ hầu kia đều bị thỉnh đi chỗ khác, tạm thời không cho tụi nó xuất hiện, đỡ phải đột nhiên xảy ra những việc bất thường ngoài dự kiến. 
 Một cái bàn mổ được bày biện giữa phòng khách, mặt trên lót một tấm vải trắng. Mạnh Thư hồi hộp nằm lên trên, lo lắng hỏi: “Có ổn không? Thật sự sẽ không phát sinh trục trặc gì sao?” 
 Sư điệt nghe hắn lèm bèm, thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng lo, dù có thất bại, cũng sẽ không có tác dụng phụ. Bất quá chỉ khiến nó cảnh giác hơn thôi, ngươi lo cái gì?” 
 “Dù sao cũng không phải là ngươi mang thai”. Mạnh Thư ủy khuất đáp. 
 Sư điệt bình tĩnh nói: “Ta nào có diễm phúc như ngươi”. 
 Mạnh Thư bị chọc giận đến trợn mắt, chuyện này mà gọi là diễm phúc a? Thứ này rõ ràng chính là nghiệp chướng. 
 “Sắp đến giờ rồi, đừng có đấu võ mồm nữa”. Tạ Trì lãnh đạm nói, tiểu hắc khí sung sướng đến mức xoay đi xoay lại chung quanh nàng, tựa như chỉ cần đến gần Tạ Trì, liền phấn khích hơn rất nhiều so với ngày thường. Lúc này, sư điệt tới gần chạm thử cũng không cố tình mà tránh đi. 
Bọn họ đang đợi tới mười hai giờ khuya, vào thời điểm này âm khí sẽ tụ tập dày đặc nhất, cũng chính là lúc âm dương giao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-cai-nay-khong-the-an/953957/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.