Sau khi chào tạm biệt vị tiểu tỷ tỷ kia, Tạ Trì xuống xe, sau đó liền đi xe buýt tới gần vị trí cần đến, sẵn tiện ngắm cảnh sắc nơi thôn quê.
Lúc này đã là đầu thu, những cây lúa nước đang được gieo trồng hiện lên một bức tranh cánh đồng lúa xanh bất tận.
Tạ Trì nhớ như in, khi nàng còn nhỏ, gia đình nàng cũng trồng loại cây lương thực này. Mỗi sáng mẹ ra đồng cấy lúa đều sẽ dắt nàng theo, nàng ngồi trên đầu bờ ruộng, phía dưới có rất nhiều loài cá nhỏ, nàng có thể dùng chân nghịch nước đến hết cả buổi trưa.
"Ta nhớ phía trên đám cỏ xanh này nhất định sẽ có châu chấu". Tạ Trì vừa đi vừa nói thầm. Hồi xưa, nàng cũng hay bắt bọn chúng chơi. Tiếp đến, dùng một nhánh cây mỏng để buộc lại, một khi bọn chúng muốn bay đi nơi khác đều sẽ bị kéo về.
Đó cũng chính là món đồ chơi đầu tiên của nàng.
Một người một quỷ nhi đi dọc theo bờ ruộng cả nửa ngày chỉ để tìm châu chấu, rốt cuộc châu chấu không thấy, lại bắt được một con bọ ngựa, bị nắm cầm chơi.Thông thường, bọ ngựa rất hay kẹp người, không những biết mà còn kẹp rất đau. Song, con bọ ngựa trên tay nắm lại rất ngoan ngoãn, không một chút động đậy, chẳng khác gì như món đồ chơi, tùy ý nắm đùa nghịch.
Các nàng tiếp tục đi bộ, ở phía xa xa liền trông thấy hai dòng sông, một to một nhỏ. Còn có một vài người dân đang lấy nước ở phía sông nhỏ kia.Tạ Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-cai-nay-khong-the-an/3559311/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.