Sau khi chuyên mục Trần Dương mười năm phát triển được pháthành không bao lâu thì Tiếu Diệc Trần thông báo trước báo giới cùng Tương Daoly hôn, đồng thời lúc đó cổ phiếu của Trần Dương liên tục giảm. Đồng Yên khônghiểu lắm về thị trường chứng khoán, nhưng tin tức kia quá lớn khiến mọi người đềuchú ý đến. Cô muốn không biết cũng khó khăn do mỗi ngày ở trong phòng làm việc,câu nói cô nghe được nhiều nhất là: “Trần Dương lại một mảnh xanh nha.”
Đồng Yên không biết thị trường chứng khoán sụt giảm mạnh thìsẽ ảnh hưởng đến Trần Dương bao nhiêu, nhưng rõ ràng là cuộc sống bây giờ củaTiếu Diệc Trần vô cùng không tốt. Trong lòng cô không phải không lo lắng, mấy lầncô cầm lấy điện thoại nhưng không hề gọi vào số điện thoại kia. Cô không biếtphải an ủi anh như thế nào, cũng không biết lấy tư cách gì để mà đi an ủi anh.
Mấy buổi tối gần đây Lăng Khiên tới nhà cô cũng rất muộn,hơn nữa còn là bộ dáng mệt mỏi kiệt sức. Hai người cơ hồ không nói chuyện gì vớinhau. Có đôi khi buổi tối cô tỉnh lại, phát hiện người nằm bên cạnh mình đangnhíu chặt chân mày, ngủ cũng không hề yên ổn. Cô cảm giác rằng, cổ phiếu của TrầnDương sụt giảm có liên quan tới Lăng Khiên. Cô không có căn cứ nào cả, chỉ làdo trực giác.Cô quyết định tìm thời gian thật tốt cùng anh nói chuyện một lần.
Lần đầu tiên nhận được điện thoại trong nhà, hơn nữa còn khótin hơn chính là điện thoại của ba cô.
Buổi tối, Đồng Yên vừa thu dọn xong bát đũa, điện thoại di độnglại vang lên. Cô nhìn số điện thoại trên màn hình thì kinh ngạc vô cùng, sau mộtlúc mới nhấn nút nghe.
“Alo?” Giọng cô rất thấp, rất thận trọng.
“Yên Yên, là ba.” Giọng của ba Đồng Yên có chút tang thương.
Đồng Yên trong lòng run lên một cái, hốc mắt lập tức đỏ. Kểtừ lễ đính hôn năm đó, ba đã thật lâu không có tâm tình hòa khí như vậy nóichuyện với cô.
“Ba, thân thể ba dạo này có tốt không? Mẹ dạo này thế nào ạ?”
“Ba mẹ vẫn khỏe, còn con thì sao? Trời rất lạnh, có bị cảm mạohay không? Khi còn bé con rất dễ dàng bị cảm và sốt. Con luôn luôn phải mang thuốcbên người.”
Đồng Yên không thể khống chế được nước mắt, cô nghẹn ngào:“Ba, con rất nhớ hai người.”
“Khi nào công việc của con không bận thì trở về thăm ba mẹ.”
Đồng Yên cảm thấy mọi tình cảm trên thế gian này rất dễ dàngphải nhạt, duy chỉ có tình thân vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Bất kể trảiqua những chuyện gì, cũng không quản khoảng cách xa xôi, tình cảm máu mủ vĩnhviễn là tình cảm nồng hậu nhất.
“Vâng. Tuần sau con sẽ xin nghỉ phép trở về thăm hai người.”
Đồng cha đáp một tiếng, sau đó trầm mặc một chút mở miệng:“Yên Yên à, hôm nay Tiếu Diệc Trân tới gặp ba mẹ. Cậu ta nói rất nhiều, ba và mẹcon phát hiện đứa trẻ này thực sự rất yêu con. Ba với mẹ con cũng biết con vẫnmột mình chờ nó. Hiện tại nó đã cùng với Tương Dao ly hôn, nếu như các con muốnở chung một chỗ thì ba mẹ cũng không phản đối đâu.”
Đồng Yên sửng sốt, theo bản năng phản bác: “Ba, con đã khôngcòn yêu anh ta nữa rồi. Con đã yêu người khác rồi.”
Đồng ba tựa hồ một chút cũng không khiếp sợ: “Là tên tiểu tửnhà Lăng gia kia phải không? Diệc Trần có nói rằng tên đó đã dùng những nợ cũ củaba để uy hiếp con phải ở cùng một chỗ với nó. Yên Yên, ba đã làm liên lụy đếncon. Thiện ác có báo, ba ban đầu là làm không đúng, còn nó có người nhà làm luật.Nếu như bọn họ còn muốn truy cứu trách nhiệm thì ba sẽ tiếp tục đấu với bọn họ,chỉ cần con có thể hạnh phúc.”
Đồng Yên ngàn lần triệu lần không nghĩ tới ba mình sẽ nóinhư vậy, cô sợ đến mức quên mở miệng cho tới khi giọng nói già nua lại vang lênlần nữa trong điện thoại: “Yên Yên, con vẫn còn nghe đấy chứ?”
Đồng Yên lau giọt nước mắt vừa lăn xuống má, vội vàng đáp:“Ba, con vẫn nghe đây. Ba nghĩ sai rồi, Lăng Khiên không có uy hiếp con, là contự nguyện cùng anh ấy ở chung một chỗ. Ba à, con yêu anh ấy.”
Đồng ba ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng ngẩn ra, sau mộtlúc lâu mới nói: “Yên Yên, con không cần an ủi ba. Tuần sau con cùng với TiếuDiệc Trần trở về đi. Bây giờ mẹ con muốn nói chuyện với con.”
Khi điện thoại được chuyển cho Đồng mẹ, cô rõ ràng nghe đượcmột trận ho khan dồn dập. Đồng mẹ nhận lấy điện thoại, chẳng qua là dặn dò côhai ba câu rồi vội vã cúp máy. Đồng Yên tay vẫn cầm chặt điện thoại, điện thoạingắt rồi vẫn không phản ứng. Khoảng mười phút đồng hồ trôi qua cô lại nhận đượcmột tin nhắn đến. Người gửi là mẹ cô.
“Yên Yên, ba con gầnđây sức khỏe không được tốt lắm, thường xuyên nhắc đến con. Nếu con rảnh rỗithì hãy thu xếp về nhà vài ngày đi.”
Đồng Yên nhìn chằm chằm vào tin nhắn, rất nhanh trong mắt đãbao phủ một tầng nước. Cô thậm chí còn muốn ngay lập tức mua vé xe trở về nhà.Kể từ ngày ba cô bị cách chức, ba mẹ cô liền trở về quê ở một tỉnh nhỏ để sinhsống, an hưởng tuổi già. Trở về nước được một năm rồi nhưng cô chỉ trở về nhàkhông quá ba lần, mà bởi mỗi lần trở về ba của cô đối với cô đều rất hờ hữngcho nên có một thời gian dài cô không muốn trở về chút nào.
Cả đêm, cảm xúc của Đồng Yên cũng không tốt, cả người chìm đắmtrong nỗi nhớ ba mẹ, cô cũng suy nghĩ nhiều đến việc tại sao Tiếu Diệc Trần lạitới nhà ba mẹ cô, tại sao lại muốn lừa gạt hai người bọn họ?
Khi Lăng Khiên tới nhà trọ, nhìn qua Đồng Yên thì thấy cặp mắtcô sưng đỏ, ngồi im lặng ở trên ghế salon thì giật mình, lòng anh run rẩy. Anhvội vàng đổi dép đi trong nhà, lo lắng đi tới ngồi bên cạnh cô, cầm lấy taycô.Taycô hôm nay không ấm áp giống như bình thường, chúng lạnh toát làm anh thựcđau lòng.
“Yên Yên, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô đưa mắt nhìn anh, sau đó nước mắt lại chảy ra. Cô lắc đầu,áp mặt vào ngực anh, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy eo anh, cúi đầu nghẹnngào, bả vai cô không ngừng run lên.
Đồng Yên mặt chôn chặt trong ngực anh, nước mắt nước mũitràn đầy áo anh. Chờ đến khi khóc đủ rồi, nhìn vào áo anh vô cùng bẩn nhờ vàocông của mình, cô ngẩng đầu nước mắt tèm lem nhìn anh cười cười nói: “Anh đi tắmđi, áo bẩn hết mất rồi.”
Lăng Khiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hai tay laukhô nước mắt cô, hôn lên mắt một cái mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại saoem lại khóc thành như thế này?”
Đồng Yên hai tay lại vòng lên cổ anh, mặt chà chà vào xươngquai xanh của anh, ngửi thấy người anh có mùi rượu nhàn nhạt cảm thấy tâm hồnđang trống rỗng bỗng có nơi để dựa vào. Cô nói thật nhỏ: “Em nhớ ba mẹ lắm. Haingày nữa em sẽ trở về thăm họ.”
Lăng Khiên sửng sốt, một lần nữa lại ôm chặt cô vào lòng: “Ừ.Chờ anh sắp xếp lại công việc sau đó sẽ cùng em trở về thăm ba mẹ em.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong nụ cười ẩn chứa sự cảm động sâusắc: “Vâng. Đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau trở về.”
Lăng Khiên chà chà mặt mình lên cái trán trơn bóng của cônói: “Khóc đến mức mặt mũi tèm lem như mặt con mèo nhỏ ý, anh còn tưởng xảy rachuyện lớn gì rồi, hóa ra là em nhớ nhà. Sau này chỉ cần chúng ta có thời gianrảnh, anh sẽ thường xuyên đưa em trở về thăm họ.”
Đồng Yên uốn tại trong ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu, suynghĩ một chút nói: “Cổ phiếu Trần Dương sụt giảm lợi hại như vậy anh có biết làdo nguyên nhân gì không?”
Lăng Khiên không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn cô, nụ cười anhkhông thay đổi nhưng ánh mắt dần dần lạnh đi. Một lúc lâu sau anh mới hỏi thậtnhỏ: “Em đang nghi ngờ anh sao?”
Cô ôm cổ anh, hôn một cái lên mặt anh nói: “Vậy anh có làmchuyện gì để em nghi ngờ hay không?”
Anh mím môi như cũ không nhìn cô. Cô cũng không tiếp tục hỏi,chẳng qua là chăm chú nhìn anh.
Qua thật lâu, Lăng Khiên ôm cô đứng dậy đi về phía phòng tắm,mở cửa đồng thời nói: “Anh đáp ứng em. Anh sẽ không động tới Tiếu Diệc Trần.”
Đồng Yên cười, trong mắt tràn đầy tin tưởng và lệ thuộc vàoanh, mặt chôn ở trước ngực anh rầu rĩ nói: “Em đã tắm rửa qua rồi mà.”
Lăng Khiên cúi đầu cười không có hảo ý nói: “Quần áo anh dơrồi, mà lại do em nha. Do đó em phải có trách nhiệm cùng tắm với anh.” [Vi:hehe, uyên ương hí thủy >:)]
*
Cổ phiếu của Trần Dương vẫn tiếp tục giảm mạnh, Lăng Khiênnói Lý Duệ sau khi ăn vào hai mươi phần trăm thì dừng lại. Anh ăn vào những mụcbất đồng, mỗi cái mục nhỏ ăn vào năm phần trăm cho nên không cần đổng sự TrầnDương lập danh sách. *thâm hiểm – ing*
Khi anh dừng lại việc thu mua, cổ phiếu Trần Dương bắt đầu bắnngược lại, nhưng là trên thị trường lượng đồng ý cũng rất nhỏ. Nhìn Trần Dươngđang chết giá trên thị trường, Lăng Khiên đốt điếu thuốc hút, anh nới lỏng cà vạt,cởi cúc ở hai cổ tay áo ra.
Anh đứng ở bên cửa sổ lẳng lặng hút thuốc, bóng lưng gầy gòcao ngất lộ ra chút mệt mỏi. Anh tin tưởng bây giờ Tiếu Diệc Trần đã biết là ailàm trò quỷ ở đằng sau tất cả rồi. Hắn ta bây giờ chắc phải hối hận khi ly hônvới Tương Dao đi. Hắn là không nghĩ tới người thực sự muốn phá đổ hắn lại chínhlà vợ trước của mình.
Lăng Khiên phun ra một vòng khói trắng. Anh đang đợi, đangchờ Tiếu Diệc Trần đến để van cầu anh.
Ba ngày sau, anh vẫn chưa thấy Tiếu Diệc Trần đến nhưng lạithấy vợ hắn – Tương Dao đến phòng làm việc của mình.
Lăng Khiên ngồi ở sau bàn làm việc, nhìn người phụ nữ xinh đẹpmặc trang phục hoa lệ ở đối diện, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt. TiếuDiệc Trần lúc đó chắc chắn đầu óc bị chập dây thần kinh rồi mới bỏ rơi Đồng Yênmà kết hôn người phụ nữ này.
“Tiếu phu nhân, à không, phải là Tương tiểu thư mới đúng, mờingồi.” Lăng Khiên mạn bất kinh tâm mở miệng, thanh âm trầm ổn mang theo một tiamỉa mai.
Tương Dao sau khi ngồi xuống không có những lời khách sáo dưthừa mà đi thẳng vào vấn đề.
“Lăng tổng, tôi nghĩ ngài cũng hiểu mục đích tới đây lần nàycủa tôi.”
Anh gật đầu, đáp: “Là vì cổ phần của Trần Dương?”
“Đúng vậy. Em trai tôi nói với tôi rằng hiện nay trên tayngài có ít nhất mười lăm phần trăm cổ phần Trần Dương. Tôi hy vọng ngài có thểchuyển nhượng cho tôi năm phần trăm.”
Lăng Khiên cười, đốt một điếu thuốc khác nói: “Tôi vì sao phảilàm như vậy?”
Tương Dao nhìn anh, kiên định nói: “Bởi vì cả hai chúng tacùng hận Tiếu Diệc Trần, cũng đều hy vọng hắn thân bại danh liệt.”
Lăng Khiên gõ gõ tàn thuốc, cười đến ý tứ hàm xúc không rõ:“Cô đối với hắn ta hận đến mức này sao? Không phải cô ban đầu là đùa bỡn cùngthủ đoạn, hao tổn tâm cơ chiếm lấy hắn ta sao? Vậy thì tại sao bây giờ lại vộivàng muốn phá hủy hắn?”
Tương Dao mặt trắng bệch mở miệng: “Đây là chuyện của tôi.Tôi chỉ hy vọng ngài cùng hợp tác để vặn ngã Tiếu Diệc Trần.”
Lăng Khiên nhếch miệng, hỏi: “Làm thế thì tôi được lợi gì?”
“Chỉ cần bây giờ ngài đem năm phần trăm cổ phần của mìnhchuyển nhượng cho tôi. Tôi đảm bảo sau khi Trần Dương về trong tay tôi và gạt bỏđược Tiếu Diệc Trần ra khỏi Trần Dương, tôi sẽ chuyển nhượng lại cho ngài số cổphần đó với giá thấp hơn giá thị trường một chút. Lúc đó ngài chính là cổ đônglớn thứ hai của Trần Dương.”
Lăng Khiên híp mắt nhìn cô ta một lát mới nói: “Xin lỗi, tôikhông thể hợp tác với cô được.”
Tương Dao kinh ngạc, bật dậy từ trên ghế, khó hiểu nhìn anhhỏi: “Vì sao?”
Lăng Khiên giương mắt cười cười, trên mặt là vẻ mỉa mai cùngchán ghét: “Cô đã hiểu lầm một chuyện rồi. Người tôi hận không chỉ có Tiếu DiệcTrần, mà còn có cô nữa. Bởi vì cuộc sống mấy năm nay của Yên Yên rất thống khổ,mà chính do cô cùng hắn một tay tạo thành. Dĩ nhiên tôi cũng có phần sai, nhưngmà ở lúc ấy mà nói tôi chỉ là một người xa lạ, so với việc bị bức hôn thì việcbị chính người yêu và chị em tốt nhất của mình đồng thời phản bội lại mình mớichính là nguyên nhân chính làm cô ấy tự sát. Tôi làm sao có thể hợp tác với ngườiđã từng làm tổn thương người yêu mình sâu đậm cho được? Tương Dao, cô không làmsụp đổ được Trần Dương đâu. Đừng nghĩ là do Tiếu Diệc Trần mạnh hơn so với tưởngtượng của cô, mà chính là tôi cũng khôngcho phép hắn thua trong tay loại phụ nữ như cô. Nếu không sẽ rất châm chọc nănglực lựa chọn đối thủ của tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]