Khi Lục Tư Triết đến nhà tìm Lăng Khiên, trực tiếp mở cửa đivào. Kể từ khi tới đây thấy Lăng Khiên ốm tới mức bất tỉnh nhân sự, anh đã tựmình đánh một cái chìa khóa khác để dự phòng.
Trên bàn ăn đã được bày sẵn một bữa tối thịnh soạn, khi anhnhìn vào trong bếp thì cả kinh tới mức há hốc miệng hồi lâu không nói ra được lờinào.
Anh không thể tưởng tượng được rằng một người đàn ông từ trướcđến giờ luôn lạnh lùng lãnh đạm, cao lớn, anh tuấn bây giờ trên người lại mặc mộtcái tạp dề sợi tổng hợp màu vàng nhạt nhỏ bé, đứng ở một bên nấu thức ăn và bêncạnh là một cô gái bé nhỏ khiêm tốn chỉ dạy chai nào là xì dầu chai nào là giấm.
Lục Tư Triết anh chưa bao giờ thấy cảnh tượng như thế này,cho nên khi anh thấy Đồng Yên trừng lớn hai mắt, còn Lăng Khiên là vẻ mặt đần đếnchết người, Đồng Yên thì nhón chân véo véo má Lăng Khiên nên anh không một chútngại ngùng nào cất tiếng cười to.
Lăng Khiên cùng Đồng Yên nghe được tiếng cười đều sửng sốt,sau một khắc Lăng Khiên trực tiếp đem cái xẻng nấu cơm ném cho Đồng Yên, sau đócó chút quẫn bách tháo tạp dề ra, không quá ôn nhu đặt lên đầu cô rồi trực tiếpxoay người rời đi. Khi đi qua bên người Lục Tư Triết thì nhìn anh với ánh mắtvô lực âm lãnh, chờ cho đến khi tiếng cười của bạn dừng lại mới nhàn nhạt nói:“Cười cài gì mà cười! Cậu nghe thử và chỉ nhìn hai chai gia vị đó cậu có thểđoán được cái nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-anh-yeu-em/2254744/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.