Chương trước
Chương sau
"Anh Khúc, Thẩm Tri lại đến, đang ngồi chờ anh ở phòng bao." Người đàn ông đi phía sau thấp giọng báo cáo.

"Đi xem xem nào."

Ảnh Liệp không phải là địa điểm lớn tại thành phố này, thế nhưng tiếng tăm không hề nhỏ, đêm đến sẽ trở thành nơi tụ tập của các nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, là chốn ăn chơi trác táng đắc địa của đám con nhà giàu. Mỹ nhân mỹ tửu nam nữ chay mặn chẳng thiếu thứ gì, nơi ngư long hỗn tạp còn nhiều hơn cả tiền quyền, ai hơn ai một bậc kẻ đó chính là đại ca, tất nhiên tại đây cũng không thiếu địa điểm hoàn hảo để giải quyết công việc.

Khúc Bình Thanh vừa đẩy cửa phòng bao, người bên trong đã tiến lên nịnh nọt: "Sếp Khúc."

Ngồi cả tiếng đồng hồ Thẩm Tri mới chờ được chủ nợ của gã, Khúc Bình Thanh.

Mặt mày sắc sảo lạnh lùng, chỉ là phong thái khiến người ta nhìn mà phát sợ, nhưng khuôn mặt lạnh lẽo ấy lúc nào cũng lộ ra ba phần ý cười khi gặp người khác, hắn cũng là ông trùm được mọi người a dua nịnh hót, dốc sức lấy lòng.

Khúc thị là tập đoàn hàng đầu trong giới thương nghiệp, người nắm quyền là vị nổi tiếng có khí chất lạnh như băng trước mặt này, cửa lớn nhà họ Khúc có thể không để vào mắt, chứ Khúc Bình Thanh này thì không thể không kiêng nể.

Chưa tới 30 tuổi đã hô mưa gọi gió khắp cả hắc đạo bạch đạo, mười ngành thì đến chín lĩnh vực có tay chân của hắn duỗi vào lần mò, phong cách hành sự dứt khoát, thành thạo điêu luyện. Nếu có thể bắt quàng làm họ với danh tiếng của hắn thì may ra có thể tăng thêm ba phần mặt mũi, cơ mà ai dám dùng tên hắn rêu rao lôi kéo lung tung, da mặt có mỏng cũng không dễ dùng vậy đâu.

Gã phất tay cho mấy cô tiểu thư hầu hạ đi ra ngoài, khom lưng cúi đầu ngồi đối diện Khúc Bình Thanh: "Sếp Khúc, anh thấy chuyện hôm qua tôi nói thế nào?"

Thẩm Tri là cậu ấm giàu sang, hình mẫu thanh niên nhàn hơi rỗi việc điển hình, mà do ham mê cờ bạc, tự đẩy bản thân mình vào cảnh cậu ấm bần cùng danh xứng với thực, nợ nần chồng chất, vì để bảo vệ chân tay vẹn toàn nên không dám xin tiền gia đình, nhưng số tiền rất lớn, không thể gom góp đủ trong một sớm một chiều nên chỉ đành tìm chủ sòng rủ lòng thương châm chước khất cho vài ngày, vừa hỏi mới biết đúng là khéo thật, người đó là Khúc Bình Thanh, thế là gã nhắm mắt nhắm mũi bắt lấy cơ hội tìm tới đây.

"Thẩm thiếu gia là người từng trải, hẳn phải biết tình cảm trên thương trường là thứ vô dụng," Khúc Bình Thanh nhàn nhạt mở miệng, thưởng thức ly rượu trong tay chứ không thèm liếc đến gã, bật ra từng chữ từng câu: "Cũng đâu thể nào vứt bỏ mặt mũi suốt ba tháng của cậu một cách vô ích được."

Thẩm Tri hít một hơi, đương nhiên gã ta hiểu lời này có ý gì, lợi ích tức là dùng vật đổi vật, ai đời lại muốn mình chịu thua thiệt. Nhưng hiện tại toàn bộ tài sản của gã đều đổ hết vào cờ bạc cá cược, trên người chả còn gì để cho gã lấy ra thế chấp, đồ lấy được trong nhà đều bị gã vét sạch, công ty cũng không dám về, huống hồ công ty là do ba gã điều hành, căn bản chẳng cho phép gã thò tay vào, nếu ba gã mà biết những chuyện này, dám cá là sẽ tìm người đánh chết gã luôn lắm.

Thẩm Tri tỏ vẻ khó xử: "Sếp Khúc à, giờ tôi không có một cái gì hết, anh cũng không thiếu thốn gì, liệu có thể..."

"Không thiếu, không có nghĩa là không cần." Khúc Bình Thanh ngắt lời hắn.

"Vậy... vậy tôi có một vị hôn phu, nếu sếp Khúc có hứng thú, tôi tặng cho anh chơi đùa một chút." Thẩm Tri không rõ Khúc Bình Thanh có ham cái trò này không, khuôn mặt Mạnh Việt thoáng qua trong đầu gã, gã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh cược vào cậu, được ăn cả ngã về không.

Khúc Bình Thanh nhướng mày.

Thẩm Tri trông vẻ mặt hắn thì trực giác thấy có hy vọng, ánh mắt lóe lên: "Còn đang học đại học, da thịt mềm mịn lại trắng nõn, cực kỳ dễ thương."

Khúc Bình Thanh thầm chán ghét cái kiểu xu nịnh này của gã: "Cậu chơi qua rồi?"

"Chưa chơi chưa chơi, mới gặp có vài lần." Thẩm Tri vội xua tay giải thích, chỉ sợ đối phương hiểu nhầm.

"Nói gì thì nói cũng là hôn phu của cậu, nỡ à?" Khúc Bình Thanh nhìn chằm chằm gã, cố thăm dò thứ gì đó từ bản mặt nịnh bợ kia.

Thẩm Tri không chút tình nghĩa nói: "Trong nhà tự quyết định ấy mà, so với đàn ông thì tôi lại thích phụ nữ eo dẻo tay mềm hơn."

Khúc Bình Thanh hừ lạnh, liếc hắn một cái, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thẩm Tri đứng dậy theo, không hiểu được ý tứ của hắn, ấp úng dò hỏi: "Sếp Khúc?"

"Ngày kia tôi muốn gặp người, kiểm hàng trước."

====

h2o: hố mới đêy, truyện chịt nhau ngắn xí hoi mà edit vài chương đầu thấy khoai quá 🥵
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.