Chương trước
Chương sau
Phải nói rằng đây là lần đầu tiên có người làm nũng với hắn trong suốt hai ba mươi năm qua, lại còn dang tay đòi hắn ôm thế này nữa, mái tóc mềm mại bị hơi nước từ phòng tắm thấm ướt dính loạn trên trán, đôi mắt nhóc con đỏ hoe ướt sũng đáng thương nhìn hắn, dáng vẻ không chút giả tạo này càng khiến hắn mềm lòng một cách vô cớ.

Hiếm lắm mới thấy Khúc Bình Thanh thở dài một lần trong đời, lúc này hắn không khỏi lắc đầu, dương v*t phía dưới bắt đầu có dấu hiệu cương lên, hắn phức tạp nhìn Mạnh Việt vẫn giữ tư thế ôm mình, sải bước ra khỏi phòng tắm gọi điện thoại, lúc trở lại trong tay có cầm một lọ gel bôi trơn, hắn đóng cửa, kéo Mạnh Việt đang chật vật chống đỡ nằm nhoài lên người mình.

Phòng tắm nóng kinh lên được, áo tắm hắn ẩm ướt, mặc không thoải mái, thế là hắn cởi hẳn ra để da thịt cả hai người cùng dán sát, chỉ sau khi thân thể chạm vào nhau, hắn mới thấy Mạnh Việt nóng vô cùng, Khúc Bình Thanh trách cứ Thẩm Tri hành động liều lĩnh, xuống tay rõ là nặng. Hắn bóp chút gel bôi trơn ra ngón tay rồi trượt về phía sau của người trong lồng ngực mình tìm kiếm, cố chen vào bên trong lỗ nhỏ kia.

Thân thể Mạnh Việt hơi rụt lại, túm lấy Khúc Bình Thanh như túm khúc gỗ nổi, bởi vì thấp hơn hắn nửa cái đầu nên khi chuyển động, bụng nhỏ phía dưới chợt chạm vào vật gì đó nóng hầm hập, vậy mà lại thấy thoải mái, cậu vô thức uốn éo thêm vài lần.

Khúc Bình Thanh thầm mắng một câu, đút một ngón tay vào, bên trong cực kỳ mềm mại, nhưng cũng khít và nóng vô cùng, vừa cắm vào đã cắn lấy ngón tay hắn không buông. Mấy năm gần đây, số lần hắn tìm người trút bỏ dục vọng chắc đếm trên đầu ngón tay, có nhu cầu toàn nhờ cậy vào người anh em tay trái giúp hắn giải tỏa, đám người không sạch sẽ mơ mộng hão huyền đòi bò lên giường hắn đều bị cho đứng ngoài cửa, không biết có phải do cấm dục lâu quá rồi hay không mà nơi căng chặt mê hồn kia lại làm tim hắn hẫng mất một nhịp, hắn nhấp mấy cái rồi chen một ngón tay nữa vào.

Người trong ngực vùi cằm vào cổ hắn, thân thể vặn vẹo tới lui, Khúc Bình Thanh không biết cậu thoải mái đón chào hay là khó chịu tránh né, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

"Ông chủ." Một giọng nói điềm tĩnh từ bên ngoài truyền vào.

"Để đấy rồi ra ngoài."

Sau khi người đó rời đi, Khúc Bình Thanh mới mở cửa lấy đồ đặt trên kệ tủ vào, thứ đó là công cụ súc ruột vừa nãy hắn kêu người chuẩn bị.

Mạnh Việt – không biết tí ti gì về chuyện mình sắp phải trải qua đang bám dính trên người hắn, cái thứ đâm chọc phía sau khiến cậu thích thú lạ kỳ, cứ lắc lư suốt.

Khúc Bình Thanh chửi 'mẹ nó' một tiếng, hắn vốn chẳng phải người tốt lành gì chứ đừng nói làm chính nhân quân tử, cừu non ngọt nước dâng lên tận miệng không thịt thì phí quá đi ấy chứ. Chờ tới khi cái lỗ phía sau có thể chứa hết ba ngón tay, hắn rút ra và thay vào đó ống dẫn lạnh lẽo.

"Ư.. ưm..."

Hắn để Mạnh Việt chống lên trên thành bồn, bé Việt nhỏ phía trước dựng đứng, cặp mông vểnh trắng như tuyết quay về phía hắn, chất lỏng theo đường ống dần dần rót đầy phía bên trong. Huyết dịch lẫn kinh mạch của Mạnh Việt đều như bị thiêu đốt, cậu đứng không nổi, ống thông nhét trong cơ thể vừa lạnh vừa cứng khiến cậu khó chịu, liêu xiêu quỳ xuống, cậu ngoảnh lại nhìn Khúc Bình Thanh như sắp khóc.

Cổ họng Khúc Bình Thanh giật giật, hắn uống nhầm thuốc rồi nên mới để chính mình phải chịu tội thế này, trước nay mấy người từng cùng hắn lên giường đều tự tắm rửa sạch sẽ sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn, làm gì có cái kiểu hắn tự thân vận động nới lỏng cho người ta như vậy, súc qua loa hai lần đã bế người lên, khi ấy mới phát hiện cậu đang rấm rứt khóc, nhăn mặt cọ cọ dương v*t không thoải mái của mình vào người hắn.

Phòng tắm nóng muốn chết, Khúc Bình Thanh ôm người lên giường rồi đè trên cậu. Người dưới thân đã không phân biệt được phải trái đúng sai nữa mà ưỡn cao hạ thân dụi qua dụi lại, Khúc Bình đè cậu xuống, vỗ vỗ mặt cậu: "Tôi là ai?"

Mạnh Việt mở mắt, suy nghĩ trong đầu rời rạc, vài ký ức lác đác lướt qua: "Thẩm... Tri?"

Hai chữ nọ làm ông chủ Khúc tức đến nỗi phía dưới rục rịch xìu xuống ngay tức thì.

Khúc Bình Thanh thấy mình bị sỉ nhục, người hắn định chịch còn không biết ai đang chịch mình kia kìa, hắn không phải cái gậy massage nhé. Khúc Bình Thanh không cam lòng tính nhéo miếng thịt trắng nõn nà nơi bắp đùi, mà sợ mình nhéo thế thì còn gì là người nữa nên chuyển sang bóp nhẹ nhẹ.

Cơn đau nhói dữ dội truyền đến các dây thần kinh não, Mạnh Việt kéo lại được chút minh mẫn từ trong dục vọng chất chồng chất đống, một khuôn mặt xa lạ gần ngay trước mắt, hơi thở của hắn đang phả vào mặt cậu, hô hấp cùng nhau đan xen rối loạn.

"Em hy vọng Thẩm Tri đè em à?" Khúc Bình Thanh hỏi.

Giọng Mạnh Việt yếu ớt, rì rầm như tiếng muỗi kêu, xen lẫn vài phần ấm ức: "Anh không phải Thẩm Tri... Không muốn Thẩm Tri... Anh ta không tốt... Người xấu..."

Lúc này ông chủ Khúc mới hài lòng, không biết bị câu nào chọc trúng điểm mấu chốt, hắn nâng hai chân đang quặp bên eo mình lên, "Ngoan, đương nhiên tôi không phải cái loại bại hoại như vậy, tôi là Khúc Bình Thanh, nào, đọc theo tôi, Khúc – Bình – Thanh, đọc rõ rồi tôi sẽ cho em sướng." Hắn dỗ dành Mạnh Việt như một đứa trẻ, thậm chí chính hắn còn không phát hiện mình đang dành ra cho cậu sự kiên nhẫn lớn nhất từ trước đến giờ.

Mạnh Việt đâu còn sức mà nghĩ đến chuyện khác, người ta nói cái gì thì là cái đấy, vừa nghe sẽ làm cho mình sướng là đã ngoan ngoãn bị dắt mũi đi rồi: "Khúc Bình Thanh."

Khúc Bình Thanh hừ nhẹ, lỗ tai ngưa ngứa, mặc áo mưa rồi chậm rãi đẩy dương v*t vào cái miệng nhỏ đói khát kia, đâm một phát lút cán.

"A..."

So với ba ngón tay hay là cái ống vừa rồi, gậy th*t của Khúc Bình Thanh to và dài hơn nhiều lắm, đau đớn như muốn xé rách thân thể khiến lý trí Mạnh Việt lập tức quay về, khi tỉnh táo lại, thấy rõ kẻ đầu têu cùng nơi giao hợp đang chen vào đong đưa kia, cậu đưa tay đẩy ngực người trước mặt, vừa sợ hãi vừa tức giận, khoái cảm xen lẫn xấu hổ cùng đau đớn cứ quẩn quanh cả thể xác lẫn tâm trí cậu: "Ư... Anh.. đi ra..."

"Đi ra? Miệng nhỏ phía dưới của em không muốn như thế đâu." Khúc Bình Thanh thấy cậu khác hẳn với người cầu xin được vuốt ve khi nãy là biết cậu đã nhận ra người khác rồi, nhịp điệu đâm thúc càng lúc càng hăng hái thêm, "Đằng dưới này mềm mại hơn ở trên lắm đấy."

Khuôn mặt Mạnh Việt đỏ bừng vì hắn buông lời thô tục, cái miệng phía sau rụt lại, sự hăng say nóng bỏng bao trùm phía bên trong, cảm giác tê dại vì ma sát nhanh chóng thay thế cơn đau do bị đâm chọc, cơ thể nhận được sự thỏa mãn nó vẫn hằng mong ước nhờ tác dụng của thuốc mà bất giác đưa đẩy theo tần suất của Khúc Bình Thanh.

"Bị tôi nói trúng rồi." Khúc Bình Thanh nhìn khuôn mặt đỏ như gấc của cậu thì thích cực, ôm eo cậu đổi tư thế, sờ nắn hai viên thịt không người hỏi thăm trên ngực: "Thành thật một chút đi, tôi sẽ làm em thoải mái hơn."

"Ưm ư... A..."

Cả cơ thể lẫn lý trí đều nhanh chóng bị đưa vào trong vòng xoáy, khoái cảm của thân thể phát huy đến tận cùng, Mạnh Việt không nhịn được tự giác nâng ngực đút vào miệng cọp rồi bị hắn tàn nhẫn cắn cho một cái, lúc bấy giờ cơn nóng mới dần dịu đi.

Tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra, nhỏ nhẹ mà ngọt ngào, lọt vào tai Khúc Bình Thanh không phải là thuốc kích dục thì là gì, hắn như mãnh thú sau khi tìm được thức ăn, càng thêm thô bạo nâng cao cặp mông mềm tận lực đâm rút.

"A aa... Đau..." Mạnh Việt sợ hãi kêu lên, phía bên trong cậu rất mệt mỏi nhưng thân thể vẫn còn kích động, chịu đựng một trận va chạm dữ dội.

"Đau hay sướng?" Khúc Bình Thanh tìm thấy một nơi gồ lên, hắn cấp tốc đâm vào đó, lặp đi lặp lại đâm chọc điểm ấy.

"A... ha... Ah... Sướng..."

Mạnh Việt rất đau, nhưng cũng rất sướng, lúc này cậu cũng chẳng màng cái gì gọi là xấu hổ nữa, nước mắt sinh lý trào ra bởi cơn cực khoái, thẳng thắn buột miệng thốt ra cảm xúc thực sự của mình.

Toàn thân cậu từ trên xuống dưới nhuốm một tầng đỏ nhàn nhạt, làn da trắng nõn ửng hồng, vệt nước mắt trong trẻo long lanh, cánh môi chưa được chăm sóc vẫn đỏ mọng động lòng người, Khúc Bình Thanh luôn cảm thấy rằng làm tình và hôn môi là hai việc khác nhau, thân thể giao hòa không có nghĩa là hắn cũng có thể trao đổi nước bọt với người khác, nhưng hiện tại chả biết ma nào xui quỷ nào khiến, hắn cúi người ngậm lấy đôi môi mọng mê người, hai đầu lưỡi dây dưa, thấm đẫm vị ngọt.

Mùi vị cũng ra gì đấy, tới khi hơi thở đối phương thở gấp gáp rối loạn, Khúc Bình Thanh mới buông tha, hắn chép miệng rồi đưa ra kết luận như vậy, thầm nghĩ Thẩm Tri đúng là thằng ngu.

Sau vài chục lần đâm rút, tinh dịch trắng đục tuôn trào, hắn lui khỏi thân thể Mạnh Việt, ném cái bao cao su chứa đầy chất lỏng của mình vào thùng rác, quay đầu lại thì nhóc con này đã mê man ngủ mất rồi, Khúc Bình Thanh kéo cậu đến giữa giường, đắp chăn bông mỏng ở bên lên cho cậu, hôm nay hắn có uống vài ly với người khác, lúc này cũng hơi mệt, không muốn giày vò gì thêm nữa, vừa nhắm mắt được vài phút đã chìm vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.