Bảytrăm sáu mươi chín ngày… Lạicãi nhau với Duật ca ca. Mình biết anh ấy không thích mình đến công ty, khôngthích mình gây sự. Thái độ vô lý của mình làm cho anh ấy cực kì chán ghét, cũngkhiến cho người khác chế giễu, làm cho chính mình xấu mặt. Mình biết mình làmnhư vậy chỉ khiến cho Duật ca ca càng thêm phiền chán. Nhưng… ít nhất anh ấy sẽchú ý đến mình… Chodù có bị chán ghét cũng không sao. Ít nhất, Duật ca ca sẽ nói chuyện với mình… . . . “Tâm Tâm, tối hôm trước cậu bị sao vậy? Có chuyện gìxảy ra sao?” Nia do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lo lắng hỏi. Hỏi Tâm Tâm chuyện đêm đó, nhưng cô ấy lại không nóigì, thân thể run lẩy bẩy. Edward còn lượn xung quanh xem xét, cho rằng Tâm Tâmgặp phải sắc lang. Cô cũng khẩn trương hỏi có đúng là có người quấy rốicô ấy hay không. Nhưng Tâm Tâm vẫn lắc đầu không nói. Bọn họ chẳng còn cáchnào. Thấy cảm xúc Tâm Tâm thực sự không ổn định, đành phải về nhà trước, chờTâm Tâm bình tĩnh lại rồi tính tiếp. Hai ngày nay Tâm Tâm vẫn trầm mặc, thậm chí tươi cườicũng rất gượng ép, luôn thẫn thờ, lúc nào cũng buồn bực không vui, khiến cô vàEdward thấy vậy đều cực kì lo lắng. Trong giờ cơm trưa, cô rốt cục nhịn không nổi. Hôm naycô phải biết lý do tại sao Tâm Tâm lại như vậy! “Tâm Tâm, có chuyện gì cứ nói ra, có lẽ tớ và Nia cóthể giúp được cậu.” Biết bọn họ quan tâm đến mình, Đào Tâm Nha nở nụ cười,“Tớ không sao…” “Trời mới tin!” Nia mất hứng trừng cô, “Tâm Tâm, cậukhông xem tớ và Edward là bạn bè sao?” Biết Nia tức giận, nhưng Đào Tâm Nha cũng không biếtnên nói thế nào. Chuyện “trọng sinh” này nếu không phải tự mình trải qua, tuyệtđối sẽ không có ai tin tưởng. Nhưng hai ngày nay cô cứ mờ mịt mông lung, không biếtnên làm thế nào. Cứ xem như mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra, tiếp tục bình tĩnhsống như thế? Nhưng… cứ nghĩ đến Nguyên Duật Nhượng thống khổ, hơnnữa vẫn do cô gây ra, làm sao cô có thể làm ngơ như không thấy? Nghĩ đến Nguyên Duật Nhượng, trái tim cô lại đau đớn,nụ cười trên mặt cũng ảm đạm. Nia và Edwaed liếc nhìn nhau, hai người đều lo lắng,“Tâm Tâm…” “Kỳ thực…” Đào Tâm Nha đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Tớvừa xem một cuốn tiểu thuyết…” “Hả?” Hai người ngẩn ra. “Tiểu thuyết?” Nia nhíu mày, “Tiểu thuyết gì?” Đào Tâm Nha cắn môi, do dự một chút mới nói: “Có thểxem như là tiểu thuyết tình cảm…” “Bởi vì một cuốn tiểu thuyết tình cảm, nên hai ngàynay cậu chơi đùa trò u buồn?” Trên trán Nia hiện lên mấy cái hắc tuyến. Edward cũng nổi lên hắc tuyến, nhưng vì giữa vữngnguyên tắc thân sĩ, cậu vẫn ôn hỏa hỏi Tâm Nha: “Tiểu thuyết viết những gì màkhiến tâm tình cậu kém như vậy?” Đào Tâm Nha xoay ngón tay. Cô cũng biết mình nói rấtvớ vẩn, nhưng cô cần có người cho ý kiến giúp cô. “Là… nam chính có một người bạn thanh mai trúc mã. Namchính rất yêu thương cô em gái này, em gái cũng rất thích anh trai hàng xóm.Sau khi lớn lên, tự nhiên là yêu anh ta. Nhưng nam chính lại có bạn gái. Cô ấykhông thích nữ chính, trăm phương nghìn kế muốn tách họn họ ra, còn ép nam chínhphải cưới cô ấy…” “Ép như thế nào?” Nia hỏi. Đào Tâm Nha yên lặng cúi đầu, “Hạ thuốc.” “Mẹ nó, thủ đoạn vô sỉ này mà cũng dám làm!” Nia chửitục, “Con em gái này không hiểu cái gì gọi là chúc phúc sao? Chuyện thiếu đạođức như phá hủy tình cảm của người ta mà cũng dám làm!” Đầu Đào Tâm Nha càng thấp hơn. “Rồi sao nữa? Nam chính có cưới con em không?” “Có… Em gái khiến cha mẹ nam chính hiểu lầm là namchính cưỡng ép cô ấy. Hơn nữa mẹ của nam chính sức khỏe không tốt, nam chính vìmẹ nên đành phải cưới cô ấy.” Edward cũng nhíu mày, “Không có người đàn ông nào cóthể chấp nhận được chuyện đó.” “Rồi sao nữa?” Nia hỏi. “Cô em gái sau vài năm hôn nhân bị ghẻ lạnh, cònthường cãi nhau với nam chính. Bởi vì quan hệ giữa nam chính và bạn gái vẫn rấttốt, cô em gái còn từng đến trước mặt bạn gái, kêu gào đánh người…” Đào Tâm Nha càng nói càng cảm thấy mình thực sự rấtxấu tính. Sao trước kia cô lại ngu ngốc như thế? Để mọi người phải chịu đaukhổ… Nia và Edward nghe xong đều lắc đầu, cô em gái nàythực sự khiến người ta chán ghét. “Sau này cô em gái quyết định ly hôn, đặt đơn ly hônđã ký tên ở đó rồi rời đi. Ai ngờ lại đụng phải chuyến bay tử thần, rơi máy baymà chết. Sau đó khi tỉnh lại, nhận ra linh hồn của mình lại ở trong thân thểngười khác.” “Phụt!” Nia mới uống xong một ngụm nước liền phun ra,“Đây là tình huống kiểu gì vậy? Có quá căng thẳng hay không?” Nếu không phải cô là đương sự, Đào Tâm Nha cũng sẽ cảmthấy câu chuyện này thực vớ vẩn. “Sau khi sống lại, cô em gái đã nhận ra mọi chuyện,quyết định làm lại cuộc đời lần nữa, lãng quên quá khứ. Cô ấy nghĩ rằng sau khicô đi, mọi người sẽ sống tốt hơn, nam chính cùng bạn gái sẽ hạnh phúc bên nhau.Ai ngờ sau này gặp lại nam chính, mới biết anh ta không kết hôn với bạn gái,thậm chí còn mang nhẫn cưới, vì cái chết của cô em gái mà áy náy vô cùng, tựtrừng phạt chính mình.” “Oa…” Nia ôm hai má, đôi mắt biến thành hình trái tim,“Đúng là một chàng trai tốt hiếm có!” Quả nhiên chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết! Đúng thế, nhưng người tốt như anh, lại vì cô mà khôngthể sống tốt. Trong lòng Đào Tâm Nha đau đớn, nhưng vẫn nói: “Cô emgái không biết nên làm gì. Cô ấy không muốn liên lụy đến quá khứ, nhưng lạikhông thể yên tâm về nam chính.” “Đợi đã!” Nia ngắt lời cô, khuôn mặt có chút vặn vẹo,“Tâm Tâm, không phải cậu tự tưởng tượng cậu chính là cô em gái kia, nên haingày nay vẫn cứ quái dị như vậy chứ?” Thực ra cô chính là cô em gái làm người ta chán ghétkia. Nhưng nếu nói như thế cũng không có ai tin. Đào Tâm Nha chỉ cười khổ tronglòng, nhẹ nhàng gật đầu. Nia im lặng hít sâu, Edward cũng dở khóc dở cười.Nhưng ngẫm lại, người phương đông đều đa sầu đa cảm, Tâm Tâm tuổi còn nhỏ, bịảnh hưởng bởi loại tiểu thuyết tình cảm khoa trương giả tạo này cũng là chuyệnbình thường. Lúc này bọn họ hoàn toàn quên Đào Tâm Nha bằng tuổibọn họ. “Nói trắng ra, cô em gái này là kẻ ích kỷ!” Uống mộtngụm trà, Nia bắt đầu phát biểu, “Cô ta chỉ nghĩ đến bản thân. Vì thích namchính nên đoạt lấy hắn, không hề suy nghĩ cho hắn ta. Chết rồi lại nghĩ mìnhmất đi, nam chính sẽ có được hạnh phúc. Làm ơn đi, cô ta nghĩ người ta là loạikhông máu không nước mắt sao? Thanh mai trúc mã nha! Con chó nhà tớ nuôi 8 nămchết rồi, tớ còn đau lòng đến nửa năm!” Đào Tâm Nha nghe vậy càng không thể ngẩng đầu lên. Nianói, làm sao cô không hiểu được? Trước đây anh hai luôn khuyên cô, muốn cô đừngcố chấp, muốn cô đừng ích kỉ như vậy. Chúc phúc cũng là một loại yêu. Nhưng côlại hoàn toàn không nghe. Đạo lý đó cô biết, nhưng trong lòng cô lại cố chấp nhưcó ma nhập, làm cô chỉ nghĩ như thế nào mới có được người cô yêu. Cô khiến cho bản thân khó chịu, cũng kéo theo mọingười bị vạ lây. Cho dù sống lại, cô vẫn ích kỷ, muốn cắt đứt quá khức,không nghe không nhìn. Cô tự nhủ không có cô, mọi người sẽ sốt tốt hơn. Kỳ thựcchẳng qua cô không dám đối mặt với sai lầm của bản thân. Bọn họ sao có thể sống tốt được? Cha mẹ nuôi từng xemcô như con ruột, anh hai coi cô như mạng sống, còn có… Duật ca ca từng yêuchiều cô hơn bất cứ ai. Bọn họ yêu cô như vậy, làm sao có thể hạnh phúc khi cômất? “Nếu như cô ta cảm thấy áy náy, thì nên đi bù đắplại…” “Bù đắp?” Đào Tâm Nha ngẩng đầu nhìn Nia. “Đúng thế! Cô ta phá hủy cảm tình của người ta, bù đắplại là đương niên! Cô bạn gái đó nhất định còn yêu nam chính, nếu không thì saocó thể luôn ở bên cạnh nam chính? Đúng rồi, Nha Nha, diễn biến tiếp theo là gì?Thôi khỏi, cậu cho mình mượn sách đọc luôn cho tiện!” Loại tiểu thuyết khoatrương lại giả tạo này thực sự kích phát tâm hồn đa sầu đa cảm của thiếu nữ. Cô đi đâu lấy tiểu thuyết bây giờ? Đào Tâm Nha chột dạcúi đầu: “Ách, đó là tiểu thuyết tiếng Trung, Nia không đọc được đâu!” Nia thất vọng. Nhưng không sao, “Vậy phía sau là gì?Tâm Tâm, kể cho mình nghe đi!” Phía sau… Cô cũng không biết. Bởi vì kết cục còn chưatới. Nhưng câu nói của Nia làm cho cô hiểu mình không thể tiếp tục trốn tránh. Nợ người thì phải trả. Mà cô lại nợ rất nhiều. “Nia, cảm ơn cậu!” Đào Tâm Nha biết phải làm gì rồi. “Hở?” Đột nhiên lại cảm ơn làm Nia không hiểu cái gì. Đào Tâm Nha mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ xinh đáng yêulại ngọt ngào, “Tớ còn chưa đọc xong tiểu thuyết. Đợi đọc xong tớ sẽ kể cho cậunghe!” Lúc trước, cô đã phá hủy hạnh phúc của Duật ca ca. Cônên làm, chính là trả lại hạnh phúc cho anh. .*. Đào Tâm Nha xuống xe bus, ngẩng đầu nhìn dốc cao phíatrước. Trên đó là khu vực tư nhân, kỳ thực chỉ có hai gia đình, nhưng đều chiếmtrăm khoảnh. Gia đình Jones là tòa thành màu trắng hoa lệ, Nguyên gia lại cókiến trúc Gothic tráng lệ, đẹp như một bài thơ. Cô cho rằng mình sẽ không trở về nơi này, nên khôngdám đến gần, nhát gan trốn tránh tất cả. Giống như bây giờ, đứng ở chỗ này, cô đã cảm thấy timmình không yên ổn, ngón tay hơi run, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Con đường này cô quen thuộc hơn bất cứ ai. Cô từngchạy ở trên này, vui vẻ cười, cho rằng thế giới này luôn chuyển động quanh cô,sống một cách tùy hứng mà bừa bãi. Đào Tâm Nha nhẹ nhàng thở dài, bỏ qua phiền muộn tronglòng. Đang định leo lên dốc, một chiếc Rolls Royce màu đen đỗ lại bên cạnh. Cô sửng sốt, quay đầu, thấy lái xe đi xuống mở cửa,một người đàn bà trung niên mặc sườn xám đỏ thẫm thêu hoa cùng áo choàng xanhthẫm cầm túi giấy xuống xe. “Jim, anh đi về trước đi!” Phụ nhân nói với lái xe. “Vâng. Phu nhân xin hãy cẩn thận!” Jim khom mình hànhlễ, sau đó lên xe rời đi. Đào Tâm Nha kinh ngạc nhìn bà, mái tóc được búi lênlấm tấm sợi bạc, trên mặt cũng nhiều nếp nhăn, nhưng khí chất ung dung tao nhãvẫn không thay đổi. Cô nhớ bà ấy vẫn luôn mặc sườn xám. Bà mặc sườn xámrất đẹp mắt, có nét uyển chuyển hàm xúc mềm mại của người phương đông. Bà ấytừng rất yêu thương cô. Nhưng khi bà biết chuyện cô đã làm, đôi mắt tràn ngậpđau lòng cùng thất vọng. Từ khi đó, bà không thấy cô nữa. “Ai nha…” Bà đột nhiên kinh hô, cà chua trong túi giấyrơi ra. Đào Tâm Nha nhanh chóng nhặt cà chua lên. Suýt chútnữa, cô liền gọi “mẹ…” Cô chạy đến mỉm cười với bà, “Phu nhân, cà chua ngàilàm rớt!” “Cảm ơn!” Trần An Mai nhận lấy cà chua, nhìn cô gái lạmặt trước mắt, là người phương đông kìa, “Dì chưa từng thấy cháu. Cháu đến tìmngười à?” Hỏi như vậy, bởi vì ở đây chỉ có hai gia đình mà thôi. Nụ cười của bà làm đôi mắt Đào Tâm Nha hơi chua xót,cô chớp mắt, “Không, cháu đón sai xe bus, vừa mới xuống xe. Đang định thừa dịptrước khi xe bus đến mà đi dạo xung quanh.” “Hóa ra là thế!” Trần An Mai nở nụ cười, lấy ra mộtcái bánh sừng bò trong túi giấy, “Cám ơn cháu đã nhặt cà chua giúp dì. Bánh mìnày mời cháu ăn vậy!” “Không cần.” Đào Tâm Nha từ chối. Trần An Mai kiên trì nhét vào tay cô, “Cầm lấy, đừngkhách khí!” “Cháu là người phương đông, đến từ đâu vậy?” Bà nhìncô. Đào Tâm Nha nhận lấy bánh mỳ, “Đài Loan!” “Sao?” Trần An Mai kinh ngạc, “Trùng hợp vậy sao? Cháubiết nói tiếng Trung?” Câu này dùng tiếng Trung hỏi. “Biết ạ!” Đào Tâm Nha cũng dùng tiếng Trung trả lời. Không ngờ sẽ gặp được đồng hương, Trần An Mai cực kỳvui vẻ, “Thực trùng hợp, dì cũng là người Đài Loan. Nhìn cháu như vậy, cháu mới18 tuổi sao?” Thấy bà nhíu mày, Đào Tâm Nha biết mẹ nuôi đang nghĩsao lại có người cho trẻ con tự đi xe bus? Mẹ nuôi chính là người nhiệt tìnhnhư vậy! Cô không khỏi mỉm cười, “Cháu hai mươi rồi!” Trần An Mai nhìn nụ cười của Đào Tâm Nha, “Ai nha,cháu cười thực đáng yêu!” Giống một con búp bê, má lúm đồng tiền nhỏ xinh thựcngọt ngào. “Đến đây! Có muốn đến nhà dì uống trà không?” Trần AnMai kéo tay cô gái, không cho cô thời gian từ chối, “Khó gặp người Đài Loan,liền tâm sự một chút với bà già này đi!” “Già?” Đào Tâm Nha chớp mắt, nghi hoặc nói: “Nhưngnhìn dì không phải chỉ mới hơn ba mươi sao?” “A!” Trần An Mai che miệng, “Con bé này thực ngọtmiệng! Năm nay dì đã 53 tuổi rồi!” Đào Tâm Nha há miệng, kinh ngạc nói: “Sao có thể?Không thể nhận ra được. Phu nhân, ngài đang lừa cháu sao?” Trần An Mai bị cô bé chọc nở nụ cười, kéo cô đi lêntrước, “Cô bé miệng ngọt này, đừng gọi dì là phu nhân, cứ gọi là dì Mai đi!” Đào Tâm Nha ngoan ngoãn đi theo, thấy bà vui vẻ, côcũng mỉm cười. Cảnh này làm cho cô nhớ lại ngày xưa. Trước kia cô cũng thường đi mua đủ thứ cùng mẹ nuôi,sau đó để lái xe dừng ở chỗ này. Bọn họ nắm tay nhau, tâm sự chuyện phụ nữ,cùng nhau đi về nhà. Không ngờ rằng cô rời đi, mẹ nuôi vẫn giữ thói quennày. “Đúng rồi, còn chưa biết tên cháu đâu!” Trần An Mainhớ mình chưa biết tên của cô bé này. Nụ cười trên mặt Đào Tâm Nha biến mất, nhìn Trần AnMai chăm chú, hơi do dự nói: “Đào Tâm Nha, tên cháu là Đào Tâm Nha!” Xạch! Túi giấy trên tay Trần An Mai rơi xuống đất, mọi thứtrong đó đều đổ ra ngoài. Phản ứng của mẹ nuôi nằm trong dự đoán của Đào TâmNha. Cô ngồi xổm xuống nhặt túi giấy lên, bỏ mọi thứ vào trong đó, rồi giả vờnghi hoặc. “Dì Mai, dì sao vậy?” Trần An Mai cười gượng ép, mắt vẫn nhìn Đào Tâm Nha,hốc mắt hơi phiếm hồng, “Dì không sao, chẳng qua không ngờ tên cháu cùng nàngdâu đã mất của dì giống nhau, làm dì bất ngờ.” “Vậy sao? Trùng hợp như vậy.” Đào Tâm Nha kinh ngạc,nhưng nhìn ánh mắt ửng đỏ của mẹ nuôi, trong lòng cũng toan chát. Mẹ nuôi, thực xin lỗi, con không thể nói cho mẹ biếtcon chính là Tâm Tâm mà mẹ yêu thương. “Cháu nói cháu mới hai mươi. Thực khéo, con dâu dìcũng ở tuổi hai mươi gả vào nhà dì. Nhưng dì nhìn nó lớn lên, giống như conruột dì vậy.” Nghĩ đến nàng dâu đã mất, hốc mắt Trần An Mai phiếm lệ, vội vànglấy khăn tay lau đi, “Thực xin lỗi, dì Mai thất lễ rồi.” “Không sao đâu ạ!” Đào Tâm Nha lắc đầu, “Dì Mai rấtyêu thương con dâu của dì?” “Đúng vậy. Nó là cô gái tốt, chỉ tiếc…” Trần An Maithở dài, áy náy mỉm cười với cô, “Không nói nữa. Thật có lỗi, để cháu nghe bàgià này dong dài!” “Không đâu, cháu rất thích nghe!” Chỉ cần mẹ nuôi đừng đau lòng nữa, cái gì Tâm Tâm cũngnguyện ý nghe… Đối với mẹ nuôi hết mực yêu thương, trong lòng Đào Tâm Nha vôcùng áy náy. Cô không chỉ khiến mẹ nuôi thất vọng, mà đến lúc chết còn làm mẹnuôi đau lòng. “A, con người cháu thật là tốt!” Trần An Mai vỗ nhẹtay cô, hai người đi đến cửa nhà Nguyên gia, bảo vệ đã mở cửa. “Đến rồi, đây là nơi ở của dì Mai!” Trần An Mai cầmtay cô gái đi vào cửa lớn. “Dì Mai, nhà dì thật đẹp!” Hoa viên hình tròn đủ cácloại hoa cỏ, ở giữa là bể phun nước có tượng nữ thần Venus, bốn phía là rừngrậm xanh um. Bắt mắt nhất chính là tòa thành phong cách Gothic phía trước,giống như trong truyện cổ tích, đẹp mộng ảo. Đào Tâm Nha còn nhìn thấy cây thông Noel cao lớn đứngsừng sững, trên cây còn không có bất cứ vật trang trí nào. Cô nhớ trước kia,cây thông Noel đều do cô tự tay treo đồ trang trí lên. Cô còn thường chuẩn bị lễ vật. Lễ vật đều do cô tỉ mỉchọn lựa. Ở bữa tối, cô sẽ lấy ra. Mỗi người đều vui vẻ. Lúc đó, cô là tiểucông chúa người người yêu mến. Không ai nghĩ đến, tiểu công chúa sau này sẽ biếnthành mụ phù thủy xấu xa. “Đẹp thì sao chứ? Chỉ có hai người là dì và chồng!”Trần An Mai lắc đầu thở dài, trên mặt có cô đơn, “Tuy rằng gần đây con trai đãtrở về, nhưng không bao lâu nữa cũng sẽ đi New York.” Trần An Mai cũng nhìn cây thông Noel, “Trước kia lễNoel rất vui vẻ nha!” Mà mấy năm gần đây lại lạnh lùng cô đơn. “Dì Mai!” Trần An Mai hoàn hồn, cũng không hiểu sao mình lại nhưvậy. Sau khi gặp cô bé này, bà lại luôn nhớ đến quá khứ. Có lẽ vì cô gái này cótên giống như Tâm Tâm. “Không có việc gì, không có việc gì! Tâm Tâm… Cháukhông phản đối dì gọi cháu là Tâm Tâm chứ?” Đào Tâm Nha lắc đầu. “Đến đây, uống trà nói chuyện phiếm với dì đi!” Bàmang Đào Tâm Nha về nhà. .*. “Phu nhân!” Quản gia Roy chờ ở cửa từ sớm, “Phu nhân,ngài đã trở lại!” Sau đó nhận lấy áo choàng, để người hầu cầm lấy túi giấytrong tay Đào Tâm Nha. “Roy, tôi đưa khách về nhà! Bác biết không? Cô ấy cũngđến từ Đài Loan, hơn nữa tên là Đào Tâm Nha!” Trần An Mai nói với lão quản gia. Nghe vậy, Roy cũng sửng sốt. Lão ngạc nhiên nhìn ĐàoTâm Nha. Đào Tâm Nha cũng mỉm cười vào lão, ánh mắt chăm chú nhìn chòm râu củaRoy. Chòm râu của bác Roy vẫn chỉnh tề như vậy. Lúc còn nhỏ, cô thích nhất làkéo râu của bác Roy. Bị nhìn chăm chú, Roy cả kinh, thiếu chút liền lui vềphía sau. Kỳ lạ, sao lão lại cảm thấy cô nhóc này nhìn chăm chú vào chòm râucủa lão quen thuộc làm lão sợ hãi. “Roy, gọi người chuẩn bị trà bánh. Lão gia đâu?” Roy trấn định lại, nói với phu nhân: “Tước gia cùng Tềgia lão tước gia đi đánh golf, bữa tối mới có thể trở về!” “Vậy sao! Nhớ nhắc lão gia bữa tối đừng về trễ!” Sauđó quay đầu nhìn Đào Tâm Nha, “Tâm Tâm, tối nay ở lại dùng cơm đi!” “Nhưng mà…” Trần An Mai nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười hiền lành nói:“Dì Mai thấy hai người chúng ta cực kỳ có duyên. Có lẽ là vì cháu có tên giốngcon dâu của dì. Dì Mai vẫn rất nhớ nó, cháu cứ xem như thông cảm cho một ngườicô đơn như dì Mai, tâm sự cùng dì được không?” Nói như thế, Đào Tâm Nha làm sao từ chối được? Cô đànhphải gật đầu. Thấy cô đồng ý, Trần An Mai lập tức vui vẻ, “Đến đây,vào trong này ngồi. Cháu thích ăn bánh ngọt gì? Để Roy chuẩn bị cho!” Đào Tâm Nha buột miệng, “Bánh ngọt dâu tây!” “Thiếu gia, ngài đã trở về!” Giọng nói của Roy cũngvừa vang lên. Đào Tâm Nga ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nguyên Duật Nhượng đứng ởcửa, đôi mắt nặng nề nhìn cô. Sau đó, cô nhớ tới mình vừa nói gì, thân thể cứngngắc. “Bánh ngọt dâu tây?” Trần An Mai cũng sửng sốt. Trùnghợp vậy sao? Không ngờ cô bé này cũng thích bánh ngọt dâu tây. “Ách… Kỳ thực các loại bánh khác cũng được, cháu đềuthích hết!” Đào Tâm Nha cười gượng, khẩn trương né tránh ánh mắt của NguyênDuật Nhượng. “Mẹ!” Nguyên Duật Nhượng kêu lên. “A Nhượng, về sớm vậy?!” Trần An Mai mỉm cười với contrai, kéo Đào Tâm Nha giới thiệu, “A Nhượng, cô nhóc này mẹ quen biết ở trênđường. Cô ấy cũng đến từ Đài Loan, hơn nữa, tên cô ấy là…” “Đào Tâm Nha!” Nguyên Duật Nhượng gật đầu, ánh mắtnhàn nhạt nhìn Đào Tâm Nha. “Hả?” Trần An Mai kinh ngạc nhìn hai người, “Hai ngườiquen biết sao? Tâm Tâm, cháu biết con dì à?” “Ách… Không, không xem như quen biết!” Đào Tâm Nhacười cười giải thích, “Tiên sinh từng dùng bữa trong nhà hàng cháu làm thêm,chỉ thấy qua vài lần!” Hơn nữa, lần cuối cùng tách ra không vui. “Thật sao? Trùng hợp thế!” Trần An Mai cảm thấy thầnkỳ. “Đúng thế, rất trùng hợp!” Nguyên Duật Nhượng đồng ýlời mẹ, ánh mắt lạnh lùng lại nhìn thẳng vào Đào Tâm Nha. Ánh mắt đó khiến Đào Tâm Nha sợ hãi. “Nói, cô có mục đích gì?” Dùng xong trà bánh, Trần An Mai để con mang Đào TâmNha đi dạo quanh sân nhà một chút. Hiếm khi có khách, bà muốn tự chuẩn bị bữatối. Đào Tâm Nha vốn định từ chối, nhưng Nguyên Duật Nhượngđã đứng dậy, cô đành bất đắc dĩ theo sau anh. Đến khi chỉ còn hai người bọn họ, Nguyên Duật Nhượngrốt cục mở miệng. Anh xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng làm người ta sợhãi. “Cái gì?” Đào Tâm Nha không hiểu. “Đừng giả ngu! Cô tiếp cận mẹ tôi để làm gì?” NguyênDuật Nhượng trào phúng, “Đừng tưởng tôi sẽ tin lý do đón nhầm xe bus của cô.Đây là vùng đất tư nhân, không có ai sẽ đón sai xe bus mà đến đây. Cô đã điềutra thói quen của mẹ tôi, sau đó đứng chờ bà ở đó đúng không?” “Không phải thế…” “Bánh ngọt dâu tây! Không ngờ ngay cả ‘cô ấy’ mà côcũng điều tra rất rõ ràng. Cô muốn gì? Cô nghĩ cứ trùng tên với cô ấy, là cóthể trở thành cô ấy sao?” “Đợi đã!” Ánh mắt Nguyên Duật Nhượng càng lạnh hơn, “Cô không cótư cách…” “Này!” Đào Tâm Nha tức giận, “Anh có thể nghe tôi nóichuyện trước hay không? Anh không biết ngắt lời người khác là không lịch sựsao?!” Duật ca ca! Anh không biết ngắt lời ngườikhác là không lịch sự sao? Nguyên Duật Nhượng sửng sốt. Anh nhìn cô gái trướcmắt, cùng một câu nói, mà vẻ mặt tức giận cũng rất giống nhau! “Tôi biết những lời lần trước là không đúng. Tôi khôngcó tư cách để nói như vậy… Kỳ thực, đón nhầm xe bus đúng là giả. Tôi muốn đếntìm anh, tôi muốn xin lỗi vì những gì tôi đã nói. Nhưng không ngờ lại gặp dìMai. Tôi lại không biết dì Mai là mẹ của anh…” Nói câu này hơi chột dạ, nhưngvẫn tròn mắt xem xét anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định, “Nhưng tôi đều nóithật. Cô ấy sẽ không hi vọng anh vì cái chết của cô ấy mà áy náy. Đó không phảilà lỗi của anh!” Nguyên Duật Nhượng cười nhạt nhìn cô, “Làm sao cô biếtcô ấy nghĩ như vậy?” “Bởi vì… tôi là bạn của Tâm Tâm!” Thanh âm của cô nhỏlại. Nguyên Duật Nhượng nheo mắt, đồng tử hơi co lại, “Cônghĩ tôi sẽ tin những lời này sao? Nha Nha làm sao có thể quen cô!” Hai ngườirõ ràng không có khả năng sẽ quen biết nhau. “Tôi và Tâm Tâm là bạn trên mạng. “Tôi chưa từng nghe Nha Nha nhắc đến…” “Tôi và Tâm Tâm quen biết nhau sau khi kết hôn!” ĐàoTâm Nha nhìn anh, “Khi đó, cuộc sống của Tâm Tâm anh không biết gì hết, đúngkhông?” Đào Tâm Nha cụp mi, nhẹ nhàng nói: “Tâm Tâm rất côđơn. Tôi quen cô ấy trên mạng. Mặc dù tuổi chênh lệch, nhưng chúng tôi vẫn nóichuyện. Sau đó lại biết tên của chúng tôi giống nhau, lại càng cảm thấy thânthiết. Sau này, Tâm Tâm kể cho tôi nghe chuyện của cô ấy…” Nguyên Duật Nhượng không tin lời cô nói, nhưng vẫnkhông nhịn được hỏi: “Cô ấy nói gì?” “Cô ấy nói, cô ấy sai rồi. Cưỡng cầu những thứ khôngthuộc về cô ấy. Nhưng cô ấy không biết điều, cứ nghĩ rằng tình yêu là phảichiếm đoạt. Kỳ thực cô ấy chỉ cho bản thân thời gian năm năm. Nếu năm năm sau,anh vẫn không yêu cô ấy, cô ấy sẽ buông tay. Cho nên mới có tờ đơn ly hôn kia…Tâm Tâm đều tâm sự hết với tôi. Cô ấy nói, cô ấy muốn đi giải sầu, không ngờlại đụng phải chuyến bay kia…” Những lời này Đào Tâm Nha đã suy nghĩ rất lâu. Trướckhi quyết định gặp anh, cô đã suy nghĩ làm cách nào để anh hết áy náy. Cuốicùng quyết định tưởng tượng ra một câu chuyện, hy vọng anh sẽ tin. “Tâm Tâm hy vọng anh có được hạnh phúc. Trước kia, côấy đã phá hỏng anh và Elena. Cô ấy cho rằng, sau khi buông tay, anh sẽ hạnhphúc với Elena.” “Tôi sẽ như vậy…” Nguyên Duật Nhượng cười lạnh, khàngiọng nói: “Nếu như cô ấy không chết…” Như thế, anh sẽ cưới Elena vẫn luôn chờ anh. Nhưng cô ấy đã chết. Sau đó, anh mới hiểu tử vong tàn nhẫnhơn bất cứ thứ gì. Vì tử vong để anh hiểu được tình cảm thật sự của anh. Nhưngkhông thể bù đắp được gì nữa… Đào Tâm Nha cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, “Anhthực sự không cần áy náy vì cái chết của Tâm Tâm…” “Áy náy?” Nguyên Duật Nhượng tóm lấy tay cô, ép côngẩng đầu, “Cô thì biết gì chứ! Cô cho là…” Đột nhiên dừng lại, hai người gầngũi làm anh ngửi được ngùi hương trên người cô. Mùi hoa nhài thanh nhã… Đây là hương thơm chỉ Nha Nhamới có. Cô ấy không thích mùi quá nồng, chỉ thích dùng hoa nhài điều chế thànhhương thơm cô ấy yêu nhất. Đó là nước hoa độc đáo do cô ấy sáng tạo, cả thếgiới chỉ có mình cô ấy. “Cô…” Nguyên Duật Nhượng trừng cô. Đào Tâm Nha yên lặng, ánh mắt của anh làm cô sợ hãi,“Sao… Có chuyện gì?” Sao lại nhìn cô như vậy? Nguyên Duật Nhượng bỏ tay cô ra, đôi mắt thầm trầm khódò chăm chú nhìn cô, cái nhìn ấy làm Đào Tâm Nha cảm thấy khẩn trương bất an,giống như bị nhìn thấu tất cả. “Có chuyện gì thế?” Không chịu nổi không khí căngthẳng này, Đào Tâm Nha liếm cánh môi khô khốc, sợ hãi hỏi. Nhưng anh không nói gì, đột nhiên xoay người rời đi,để Đào Tâm Nha đứng một mình tại chỗ, sững sờ nhìn theo bóng lưng anh. Đào Tâm Nha dùng bữa tối ở Nguyên gia, cũng gặp đượccha nuôi. Cha nuôi vẫn mạnh khỏe, nhưng tóc lại trắng không ít. Không khí bàn ăn rất náo nhiệt. Nguyên Thành Hồng rấtthích cô bạn nhỏ mà vợ mình quen biết. Không chỉ tên giống con dâu đã qua thế,bộ dạng còn cực kỳ đáng yêu. Thanh âm mềm mại như sữa đường, nói chuyện giống nhưcô gái nhỏ đang làm nũng. Tính cách lại hoạt bát sáng sủa, luôn chọc cười ôngvà vợ. Chỉ có Nguyên Duật Nhượng là im lặng dùng bữa. Mà ĐàoTâm Nha vẫn vụng trộm nhìn anh. Thái độ buổi chiều của anh khiến cô cảm thấy rất bấtan. Nguyên Duật Nhượng ngồi bên trái Nguyên Thành Hồng,hai cha con ngồi cạnh nhau. Từng đường nét trên gương mặt anh rất đẹp mắt, cósự thô ráp của phương tây, nhưng vẫn có nét tuấn tú của phương đông. Nhưng thân hình của anh hoàn toàn di truyền từ NguyênThành Hồng, đều cao lớn, từng động tác đều thể hiện sự ưu nhã của quý tộc. Ngoại trừ đôi mắt hổ phách giống như đúc ông Nguyên,tướng mạo của anh càng giống mẹ. Đào Tâm Nha nhớ thuở niên thiếu, Nguyên DuậtNhượng tuấn tú như chàng hoàng tử trong cổ tích. Sau khi lớn lên, anh vẫn tuấnmỹ như trước, nhưng lại thêm mùi vị của người đàn ông thành thục. Có một loạiđàn ông càng lớn tuổi lại càng hấp dẫn, Nguyên Duật Nhượng chính là loại ngườiđó. Trong hoàn cảnh nuôi dạy tốt, ngay cả cách cầm đũa củaanh cũng rất đẹp mắt. Hôm nay Trần An Mai chuẩn bị cơm Trung. Dưới sự yêucầu của Trần An Mai, từ nhỏ Nguyên Duật Nhượng đã biết tiếng Trung, cũng quenthuộc cách dùng cơm Trung. “Tâm Tâm, ăn nhiều một chút!” Trần An Mai gắp thức ăncho Đào Tâm Nha. Mới ở chung một buổi chiều, bà hầu như đã xem cô nhóc này làcon gái ruột mà yêu thương, “Dì Mai không biết cháu thích ăn gì, nên cứ làmđại, không biết có hợp khẩu vị của cháu hay không?” “Đương nhiên hợp! Dì Mai nấu ăn quá ngon!” Cô gắp mộtmiếng thịt bò bỏ vào miệng, thịt bò tươi mới chạm vào đàu lưỡi, giống như vừavào miệng liền tan ra, “Nhất là món thịt bò xào nấm hương này, cháu thích nhấtlà ăn với cơm!” Tay cầm đũa hơi dừng, Nguyên Duật Nhượng nhàn nhạtnhìn Đào Tâm Nha, lại bí mật thu hồi. Nghe Đào Tâm Nha nói vậy, Trần An Mai rất vui vẻ, “Thíchthì ăn nhiều vào. Đậu hủ chiên dầu hành này cũng bình thường.” Kỳ thực những món ăn hôm nay bà chuẩn bị đều là tiểucông chúa bà yêu thương thích ăn. Không hiểu sao, bà lại theo bản năng chuẩn bịnhững món đó. Cứ sợ Đào Tâm Nha không thích. Ai ngờ khẩu vị của côbé lại giống Tâm Tâm, thực sự có cảm giác như Tâm Tâm đã trở về. Bà biết chồng cũng có cảm giác này. Cô nhóc này rất códuyên với hai vợ chồng bà. Đào Tâm Nha vui vẻ ăn. Lâu rồi chưa được dùng đồ ăn mẹnuôi nấu, rất là nhớ. Cô ăn liên tục hai chén cơm, bụng cũng căng phồng.Trần An Mai còn cắt hoa quả cho cô ăn, lại là bồ đào dính mơ phấn mà cô rấtthích nữa. Mấy thứ này, người nghèo như cô là không thể ăn được. Kết quả, Đào Tâm Nha ăn đến no căng, thiếu chút nữaliền không đứng dậy được. Trần An Mai còn định giữ cô ở lại ngủ, nhưng sáng maicô phải đi học. Trần An Mai đành phải để cô về nhà, còn dặn dò cô phải thườngxuyên đến chơi. Vốn định để lái xe đưa Đào Tâm Nha về nhà, nhưng đêmđã khuya, Jim lại lớn tuổi, cũng không tiện lắm. Cuối cùng, Trần An Mai liền đểNguyên Duật Nhượng đưa cô về. Đào Tâm Nha đành phải theo sau Nguyên Duật Nhượng,trên tay còn cầm theo túi cà chua. Trần An Mai thấy cô thích ăn, nên để cô mangvề nhà. Đào Tâm Nha ngồi trên xe, liếc nhìn Nguyên Duật Nhượngmột cái: “Làm phiền anh…” Nguyên Duật Nhượng không nói gì, lái xe ra khỏi Nguyêngia. Vừa rời khỏi cổng lớn Nguyên gia, ở đối diện lại cómột chiếc Lamborghini dừng ở đó. Một người đàn ông dựa vào cửa xe, đứng nhìnbầu trời hút thuốc. Nguyên Duật Nhượng dừng xe, ấn cửa kính xuống. “Hi!” Haier gật đầu với anh. Sau khi gặp mặt ở nghĩatrang, hai người đã bình thường trở lại, ngẫu nhiên gặp nhau cũng sẽ chào mộttiếng. “Đứng ở đó làm gì?” Nguyên Duật Nhượng vẫn lãnh đạmnhư thế, nhưng nếu nghe cẩn thận vẫn phát hiện có chứa quan tâm. “Ngắm cảnh!” Haier nhún vai. Kỳ thực, anh đang nhìncây thông Noel cao lớn trong Nguyên gia, sau đó nhớ lại quá khứ. Em gái anh thích nhất là lễ Noel. “Bên cạnh cậu là ai vậy?” Haier phát hiện bên trong xeNguyên Duật Nhượng có người, không phải là Elena. Nguyên Duật Nhượng nhìn cô gái Đông Phương nhỏ nhắnbên cạnh, mà cô vẫn cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt, tránh đi đôimắt hổ phách. “Đào Tâm Nha!” “Cái gì?” Haier há miệng, anh đi đến gần cửa xe, kéomở thật mạnh, nhìn chằm chằm cô gái. Cô gái bị dọa bởi hành động của anh, khuôn mặt nhỏnhắn tái nhợt, kinh hoàng kêu lên: “Tiên… tiên sinh…?” Tay Haier hiện lên gân xanh. Biết rõ là không có khảnăng, nhưng trong nháy mắt khi Nguyên Duật Nhượng nói ra, anh vẫn hi vọng mongmanh. “Nguyên Duật Nhượng!” Anh trừng mắt, “Đùa giỡn như vậychẳng hay chút nào hết!” “Ai đùa với cậu?” Nguyên Duật Nhượng nhướn mày, “Cô ấytên là Đào Tâm Nha mà!” Cô gái run run mỉm cười với anh. Haier khó tin hỏi: “Côtên Đào Tâm Nha?” Đào Tâm Nha nhẹ nhàng gật đầu, “Chào tiên sinh!” Haier sững sờ nhìn cô, mà Đào Tâm Nha cũng kinh hoàngbất an nhìn anh… Haier nhớ năm đó, khi anh cùng cha đến Đài Loan sắp xếp hậu sựcho mẹ, đón về em gái 6 tuổi. Đối với em gái vừa sinh ra không lâu đã bị mẹ mang đi,Haier cũng không có ấn tượng lắm. Hơn nữa, cậu không thích em gái, thậm chí cóthể nói là rất ghét. Bởi vì người mẹ dịu dàng lại mang em gái đi, mà không phảilà cậu. Nhưng khi cậu nhìn em gái 5 tuổi mặc váy đen, bất lựcđứng trong một đám người lớn, tay nhỏ nắm chặt gấu váy, đôi mắt to sợ hãi bấtan nhìn cậu, tất cả chán ghét đều biến mất. Khi đó, trong lòng cậu đã nghĩ, nhất định cậu phải bảovệ em gái. “Tâm Tâm…” Anh không nhịn được muốn đụng vào cô gái. Anh hai… Thiếu chút nữa Đào Tâm Nha đã thốt lên, thiếuchút nữa liền nhào vào trong lòng anh hai, nhưng không được… Cô vĩnh viễn nhớmình đã nói những gì quá đáng với anh hai, nhớ mình đã khiến anh hai đau lòngbiết bao nhiêu. Cô không có mặt mũi gặp anh. Đào Tâm Nha cúi mắt, lùi lại, “Tiên… tiên sinh…?” Haier hoàn hồn, thấy cô gái sợ hãi, anh vội thu taylại, “Thật xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ đến em gái tôi… Cô có cái tên rất giốngnó.” Đào Tâm Nha không nói gì. Nguyên Duật Nhượng quan sát tất cả, “Trước hết để tôichở cô ấy về đã, lần sau nói chuyện!” “À, được rồi!” Haier đóng cửa xe. Nguyên Duật Nhượng đạp ga, lái xe rời đi. Nhìn chiếc xe xa dần, Haier lại châm điếu thuốc, ngẩngđầu nhìn cây thông Noel. Tâm tâm… Anh hai rất nhớ em… .*. Không khí trong xe rất nặng nề… Đào Tâm Nha nghiêng đầu nhắm mắt, giả vờ ngủ. Nhưng ngón tay vẫn nắm chặt làn váy, mái tóc rủ xuốngche khuất đôi mắt không ngừng rơi lệ nóng hổi. Anh hai, anh hai… thực xin lỗi… Trên đời này, người mà cô không dám gặp nhất, là anhhai. Em không muốn làm người yếu đuối như anh!Rõ ràng thích người ta mà không dám theo đuổi! Vì sao anh không cướp đi Elena? Vì sao lạiđể Duật ca ca yêu cô ta? Em ghét anh! Em ghét anh! Em theo đuổi tình yêu của em thì sai cáigì? Em không sai! Anh là anh của em, vì sao không ủng hộ em? Chẳng lẽ tronglòng anh, Elena còn quan trọng hơn em gái anh? Những lời từng nói với anh hai lần lượt hiện lên trongđầu… Cuối cùng, anh hai quá thất vọng, không bao giờ để ý đến cô nữa. Cô tùy hứng làm những người yêu cô phải đau khổ, cũnglàm cho chính mình bị thương tổn. Bây giờ cô muốn bù đắp, còn kịp không? Cô nợ nhiều như vậy, làm sao trả hết? Đào Tâm Nhakhông biết, co người lại, đôi vai khẽ run lên. Nhưng không biết một đôi mắt nhìu mày nhìn cô, mâuquang thâm trầm hơi co rụt, bàn tay nắm chặt vô lăng trắng bệch. Đến khu nhà trọ, Đào Tâm Nha làm như vừa tỉnh lại. “A, đến rồi! Cảm ơn anh đã đưa tôi về!” Cô luôn luôncúi đầu, mở cửa xe đi xuống, sau đó nhanh chóng bước đi. Nguyên Duật Nhượng chăm chú nhìn bóng cô rời đi, chođến khi hoàn toàn biến mất, anh mới lấy di động ra. “Lane, tôi đây. Tôi muốn cậu giúp tôi điều tra mộtngười…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]