Nghe xong cuộc điện thoại đó, người vệ sĩ nhanh chóng trở lại phòng bệnh. Bầu không khí bên trong vẫn yên ắng như vậy, chỉ là trông sắc mặt của Doãn Niệm lúc này đã khởi sắc hơn một chút, cô ngồi khoanh chân ở trên giường, lưng khẽ tựa vào gối, bàn tay không truyền nước cầm di động xem tin tức.
Lăng Hạo ngồi bên cạnh quan sát từng trạng thái cảm xúc trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, từ đau thương đến câm phẫn, rất rõ ràng!
"Doãn Niệm, hay là cậu nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi."
Giờ phút này, Doãn Niệm còn tâm tư đâu để quan tâm đến chuyện đó.
"Anh ta rõ ràng đã gϊếŧ người, bây giờ lại biến thành "phòng vệ chính đáng", cậu nói xem anh ta chính đáng ở chỗ nào?" Doãn Niệm chậm rãi đưa mắt về phía cậu ta, giọng điệu có chút kích động: "Lăng Hạo, mặc dù người nổ súng không phải Giản Thịnh Nam nhưng cậu nghĩ xem, nếu không có lệnh của anh ta thì tên kia làm sao dám tùy tiện hành động được chứ? Hơn nữa, cứ cho là thầy Quách vì uống say mà cố ý hành hung anh ta đi, nhưng tại sao không bắn vào chân hay cánh tay của thầy ấy? Đám cảnh sát đó rốt cục có não hay không vậy, bọn họ..tại sao lại để tên khốn đó được tại ngoại một cách dễ dàng như thế chứ?"
Lời cô vừa nói cũng là suy nghĩ trong lòng cậu ta, nhưng hiện tại cậu ta không thể trước tiếp bày tỏ với cô, chỉ có thể dùng ánh mắt để ra ám hiệu với cô về sự hiện diện của hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-vung-kiem-soat/213173/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.