Thân thể rơi xuống, bên tai truyền đến tiếng gió lớn.
Nhưng trong khi rơi, ba người lại bảo trì một loại không khí trầm mặc quỷ dị.
Trong lúc này, người vẫn luôn nói không ngừng Liễu lão nhân cũng chưa dám hé răng nói câu nào.
Bọn họ cảm thấy, nếu ai dám ngay lúc này đối với Tống Nam Thời nói nhiều hơn một câu, như vậy chờ đến lúc bọn họ tiếp đất, cũng chính là lúc bị Tống Nam Thời tay không xé thành mảnh nhỏ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà không đợi bọn họ dùng mắt đi mày lại giao lưu tin tức hữu dụng gì, liền thấy lừa huynh lúc trước trên đường leo núi bị Tống Nam Thời thuận tay nhét vào nhét vào nhẫn trữ vật của Vân Chỉ Phong liền nhô đầu ra.
Lừa huynh ý định là nghĩ thò ra cái đầu hít thở không khí, nhưng mà một đôi mắt lừa trái phải nhìn xem, lừa huynh hậu tri hậu giác ý thức được tình cảnh của bọn họ hiện tại.
Mắt lừa chậm rãi trợn to.
Ngay sau đó, tiếng kêu như lừa bị chọc tiết thảm thiết đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, trong nháy mắt vang vọng trời đất!
"A a a a —— ách!"
Giang Tịch: "!"
Hắn sợ hãi đến mức trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài, lập tức hoảng sợ nhìn về phía Tam sư muội!
Tống Nam Thời chậm rãi quay đầu lại, mặt không biểu tình mà nhìn bọn họ.
Giang Tịch lắp bắp: "Sư, sư muội......"
So với Giang Tịch bị dọa đến không biết phải làm sao, Vân Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/2604423/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.