Lúc Tống Nam Thời trở về thì biết ngay vì sao Chưởng môn đặc biệt muốn tìm nàng.
Nàng đứng ở dưới bóng cây, đơ mặt nhìn hai bóng người cách đó không xa.
Vị sư tôn bế quan ngay sau khi bọn nàng về tông môn kia và Nhị sư tỷ đứng ở cách sư tôn hai bước, cung kính khoanh tay.
Tống Nam Thời nhìn không thấy vẻ mặt bọn họ, cũng không nghe thấy giọng bọn họ.
Nhưng nàng nhìn trong chốc lát, đột nhiên dựa thân cây thở dài.
Nàng nghĩ cho dù mình đại nghịch bất đạo bất mãn với sư tôn này ra sao, cho dù trên miệng nàng nói bao nhiêu lần muốn đưa y vào nhà hỏa táng, nhưng chỉ cần y không giơ kiếm lên nói muốn giết nàng, nàng đều không thể thật sự làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì được.
Bởi vì, người này đã ôm nàng về khi nàng còn ở trong tã lót, nàng thiếu y một mạng.
Vài chục năm qua, y chưa bao giờ dạy dỗ nàng cũng được, y chưa bao giờ nuôi nấng nàng một ngày cũng thế, nàng thiếu y mạng này là sự thật.
Nàng là vậy, sư tỷ cũng là thế.
Cho dù lúc trước có phải vì sư tỷ giống người trong lòng đã sớm mất của y mà y mới đưa sư tỷ về hay không, sư tỷ sống sót là nhờ y, đây là sự thật.
Ân cứu mạng, tình thầy trò.
Ân tình như vậy, làm sư tôn đứng ở trên cao cả đời và đệ tử cung kính hiểu chuyện, không có gì không tốt.
Nhưng nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/2604392/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.