Lúc đám Giang Tịch vội vàng đuổi tới, nhìn thấy là cảnh một chân Tống Nam Thời đạp trên ngực một tu sĩ xa lạ, lưỡi dao gió đè ở cổ đối phương.
Ở bên còn có một tu sĩ xa lạ khác bị dọa sững sờ.
Tình cảnh này, Giang Tịch không khỏi sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Giết người diệt khẩu?”
Tống Nam Thời: “...”
Gương mặt lạnh lùng của nàng suýt nữa không giữ nổi, chỉ cảm thấy hơi thở giết chóc mà mình vất vả xây dựng đều bị bốn chữ này phá hủy không còn tí gì.
Giang Tịch cũng đã khá thuần thục tiến vào trạng thái, nhìn về phía tu sĩ xa lạ bị dọa sững sờ ở bên, lập tức nói: “Nhị sư muội! Đè tu sĩ kia lại, không thể để nhân chứng chạy!”
Đúng vẻ xử lý không biết bao nhiêu lần giết người diệt khẩu mới có thể cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Chư Tụ còn thạo hơn cả hắn, rút trường kiếm ra lật tay để ở trên cổ “Nhân chứng”, ra vẻ một lời không hợp sẽ phải nhổ cỏ tận gốc “Nhân chứng” này.
Úc Tiêu Tiêu nhìn trái ngó phải, nhanh chóng đuổi kịp tiết tấu, móc con thỏ nhỏ trong ngực ra nói: “Ta có thể cho thỏ thỏ vứt hai cái xác của bọn họ vào Tứ Tàng Sơn, sẽ không có người phát hiện.”
Một phen giao lưu, quá trình giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích đều đủ.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cảm thấy, vì sao hai nhân vật chính là Giang Tịch và Chư Tụ sẽ thành thạo chuyện “Giết người diệt khẩu” như vậy, không thể nghĩ sâu, còn nghĩ sâu nữa rất dễ hơn nửa đêm ngủ không yên giấc.
Nhưng nam chính Long Ngạo Thiên và nữ chính theo đuổi trả giá đắt còn chưa tính, vì sao một nữ chính truyện sủng ngọt như Úc Tiêu Tiêu cũng thích ứng tốt như vậy?
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, muốn bình tĩnh, nhưng chung quy không bình tĩnh nổi, nóng giận nói: “Giết người diệt khẩu cái rắm! Ta là mở rộng chính nghĩa!”
Mọi người bị Tống Nam Thời nổi giận im như ve sầu mùa đông.
Liễu lão nhân từ ngọc bội ló đầu ra, lớn tiếng cười nhạo: “Ha ha ha ha ha!”
Tống Nam Thời: “...”
Vừa đúng lúc này, tu sĩ dưới chân Tống Nam Thời kia tự giác bắt được cơ hội, trở tay rút một thanh chủy thủ không biết từ chỗ nào ra đâm về phía Tống Nam Thời, muốn giết ngược lại.
Tống Nam Thời lập tức cười lạnh một tiếng, một chân đá vào cổ tay hắn ta, “Răng rắc” một tiếng, cổ tay người nọ lập tức mềm mại rũ xuống.
Tống Nam Thời lại đá vào miệng hắn ta trước khi hắn ta thét chói tai thành tiếng, ngăn chặn hắn ta buột miệng kêu thảm thiết.
Tu sĩ hoảng sợ phẫn hận nhìn nàng.
Tống Nam Thời cúi đầu nhìn hắn ta, chỉ hỏi: “Ngươi thừa nhận là ngươi lừa ông ấy?”
Hàm răng tu sĩ đều đang run lên, lại còn mạnh miệng: “Đúng thì thế nào!”
Tống Nam Thời: “Ngươi cố ý.”
Tu sĩ: “Cái này có gì khác nhau à?”
Có gì khác nhau à?
Thợ rèn mơ màng hồ đồ ở bên phát ra một tiếng tiếng cười như khóc.
Bấy giờ mọi người mới phát hiện ra sự tồn tại của thợ rèn kia, cũng từ lời nói của Tống Nam Thời hiểu đại khái đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này tu sĩ mới phát hiện, dường như bọn họ muốn chơi thật.
Hắn ta sợ hãi lại khó hiểu: “Chẳng qua ông ta là một phàm nhân mà thôi, ta thuận miệng nói là chính ông ta tin. Muốn nói hại chết nữ nhi ông ta, vậy chính là ông ta chứ. Các ngươi đều là tu sĩ, vì sao phải đối phó với ta vì một phàm nhân? Chỉ vì một phàm nhân?”
Vẻ mặt của hắn ta thật sự hoang mang.
Hắn ta thật sự không cảm thấy mình sai.
Giống như con người chỉ là một con kiến với hắn ta, hắn ta sẽ không áy náy bởi vì cái chết của một con kiến.
Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy cảm xúc uể oải.
Nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Tần Châu, hỏi: “Đây là người của gia tộc nào?”
Tu sĩ kia nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, nói ngay: “Ta là người Vân gia! Vân gia chúng ta là một trong những thế gia lớn nhất Trung Châu. Nếu ta chết ở chỗ này, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi thức thời thì...”
Vân gia.
Tống Nam Thời đột nhiên ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Vân Chỉ Phong từ đầu tới cuối đều lặng lẽ đến khác lạ.
Trung Châu, Vân gia.
Được rồi. Nàng đã biết đại khái vì sao Vân Chỉ Phong lại bị đuổi giết.
Tống Nam Thời không nói lời nào, người nọ cảm thấy nàng sợ, lập tức đắc ý nói: “Còn không mau buông ta ra!”
Trong mắt thợ rèn kia đầy tuyệt vọng.
Tống Nam Thời lại nhìn thẳng về phía Vân Chỉ Phong, ngắt lời tu sĩ kia, hỏi: “Nếu hiện tại ta ném hắn ta vào Tứ Tàng Sơn, ngươi cảm thấy lấy thủ đoạn của Vân gia thì sẽ biết đệ tử nhà mình gặp nạn à?”
Nàng ra vẻ thật sự muốn suy xét về việc giết người diệt khẩu.
Tu sĩ kia bỗng nhiên nghẹn họng, thợ rèn lập tức ngẩng đầu.
Vân Chỉ Phong bị hỏi từ chỗ tối chậm rãi đi tới, giọng lạnh xưa nay chưa từng có.
Hắn nói: “Cần gì phiền toái như vậy.”
Hắn cúi đầu nhìn tu sĩ kia, nói cực rõ ràng từng câu từng chữ: “Dựa theo gia quy Vân gia, phàm đệ tử trong tộc khinh nhục phàm nhân, hại tính mạng người khác, vi phạm pháp lệnh, làm hại người một phương, phế đan điền tu vi, cuộc đời này không được tu luyện nữa.”
Người nọ trợn tròn hai mắt: “Ngươi… Vì sao ngươi biết...”
Một tu sĩ khác bị Chư Tụ đè cũng nhìn sang đây.
Tống Nam Thời lại không quan tâm bọn họ, chỉ chậc một tiếng, nói: “Vân gia còn có gia quy như vậy? Thế mà còn dạy ra được đệ tử như này?”
Giọng Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Trước kia có.”
Tống Nam Thời nhìn về phía tu sĩ kia, hơi khom người, khẽ cười nói: “Vậy chúc mừng ngươi, từ nay về sau, ngươi phải giống phàm nhân mà ngươi khinh thường, cảm nhận cái gì gọi sinh lão bệnh tử, cái gì gọi là thân bất do kỷ. Ngươi vui vẻ chứ?”
Tu sĩ kia dịch người ra sau: “Ngươi… ngươi không thể...”
Tống Nam Thời giẫm lên người hắn ta, đứng dậy, nhìn về phía thợ rèn ở sau, đột nhiên hỏi: “Ông muốn tự tay báo thù cho nữ nhi chứ?”
Ánh mắt thợ rèn kia chỉ chốc lát sáng đến kinh người.
Tống Nam Thời lấy ra một chủy thủ có linh lực từ nhẫn trữ vật, ném vào trong tay ông ấy, nói: “Nếu ông muốn thì tự mình ra tay. Sau khi ra tay, ông sẽ quên hết chuyện hôm nay, cũng quên người này, trở lại cửa hàng rèn của ông, an táng nữ nhi cho tốt, sau đó sống tốt thay nàng ấy.”
Trong mắt thợ rèn mang nước mắt, lại cười nói: “Được.”
Mười lăm phút sau.
Tống Nam Thời xách tu sĩ như chó chết lên nhét vào nhẫn trữ vật, hỏi Chư Tụ: “Nhà hỏa táng của sư tỷ còn thiếu người không?”
Chư Tụ nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật của nàng, nói: “Người như vậy, đến bao nhiêu tỷ đều nhận.”
Tống Nam Thời nói: “Vậy muội tặng tỷ miễn phí.”
Chư Tụ: “Không cần phí giới thiệu?”
Tống Nam Thời: “Không cần. Người này, muội ngại đen đủi, muội sợ làm đen cả nhà hỏa táng của tỷ.”
Hai người chỉ dăm ba câu đã quyết định xong nơi đi của người này.
Lúc này, thợ rèn ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Các ngươi nói nhà hỏa táng kia, ta có thể đi không?”
Hai người liếc nhau.
Nhị sư tỷ lập tức nói: “Nếu ông đến thì ta sẽ sắp xếp cho ông thành lãnh đạo trực tiếp của hắn ta.”
Tống Nam Thời bổ sung: “Trấn Tiên Duyên, Vô Lượng Tông, ông báo tên Chư Tụ là được.”
Thợ rèn cười trong nước mắt: “Được! Chờ ta tận mắt nhìn thấy những súc sinh ở Tứ Tàng Sơn chết sạch, ta sẽ mang nữ nhi của ta cùng đi Vô Lượng Tông.”
Ông như già đi mười tuổi trong một đêm, nhưng lại như một lần nữa có động lực sống, tập tễnh đi nhặt ngọc bội mình mới quăng ra kia, tự mình lẩm bẩm: “Đây là nữ nhi của ta để lại cho ta phòng thân, ta phải giữ gìn.”
Ông ấy cầm ngọc bội, chân thấp chân cao biến mất ở trong đêm tối.
Hai người im lặng một lúc lâu, Chư Tụ thở dài, nói: “Nếu để lại cho súc sinh một mạng còn có thể làm thợ rèn kia một lần nữa có động lực sống, vậy coi như hắn ta còn có chút tác dụng.”
Hai người quay đầu, nhìn về phía tu sĩ còn lại đồng hành với tu sĩ vừa rồi.
Tu sĩ kia thoạt nhìn tuổi rất nhỏ, đã bị sợ đến ngây người.
Có lẽ hắn ta cũng không biết đồng liêu của mình đã làm gì.
Tống Nam Thời bèn hỏi: “Người này xử lý thế nào?”
Vẻ mặt người nọ bắt đầu hoảng sợ.
Giang Tịch đang muốn nói quy trình chính xác xử lý nhân chứng thì lại nghe Vân Chỉ Phong nói: “Người này giao cho ta đi. Các ngươi đi về trước, ta sẽ giải quyết tốt hậu quả.”
Tu sĩ kia nơm nớp lo sợ hỏi: “Ngươi, ngươi là ai?”
Vân Chỉ Phong đột nhiên tháo mặt nạ xuống.
Người nọ trợn tròn mắt: “Ngươi là thiếu...”
Còn chưa nói xong, Vân Chỉ Phong đã dứt khoát đánh hắn ta hôn mê, quay đầu hỏi Diệp Lê Châu: “Nhà các ngươi có địa lao không?”
Diệp Tần Châu cười đến hiền lành: “Chúng ta là nhà lương thiện, loại đồ vật địa lao này, tất nhiên có chuẩn bị.”
Vân Chỉ Phong gật đầu: “Vậy mượn một chút.”
Diệp Tần Châu: “Tiền thuê năm linh thạch một ngày.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn lạnh tanh: “Trả một câu ba linh thạch, không được thì ta nghĩ biện pháp khác.”
Diệp Tần Châu tiếc nuối: “Được rồi.”
Tống Nam Thời: “...”
Trong giây lát, vậy mà nàng không biết chuyện nhà lương thiện còn chuẩn bị địa lao kỳ lạ hay là địa lao còn có thể kiếm tiền thuê càng lạ lùng hơn.
Nhưng cuối cùng chuyện vẫn được giải quyết.
Tống Nam Thời trơ mắt nhìn một đám vai chính bọn Giang Tịch cực kỳ thành thạo quét tước sạch sẽ chiến trường, không để lại chút dấu vết nào.
Mấy người quay đầu làm như không có việc gì trở về Diệp gia.
Đi về rồi, Vân Chỉ Phong lập tức xách theo tu sĩ Vân gia đi địa lao.
Sau lưng, Diệp Tần Châu nhìn bóng dáng hắn như suy tư gì.
Vân gia, Vân Chỉ Phong.
Nếu y nhớ không nhầm thì vị Kỳ Lân Tử của Vân gia kia bị Vân gia chính miệng tuyên bố đã chết.
Mà lúc này, bên trong địa lao, Vân Chỉ Phong mới đánh thức tu sĩ Vân gia.
Tu sĩ Vân gia vừa mở mắt, nhìn thấy mặt Vân Chỉ Phong, kinh ngạc lại hoang mang: “Ngươi... Thiếu chủ? Nhưng mà không phải gia chủ nói ngài...”
Nói tới đây, hắn ta đột nhiên hiểu ra điều gì lập tức khựng lại.
Sắc mặt Vân Chỉ Phong nhàn nhạt: “Nói ta đã chết, phải không?”
Tu sĩ Vân gia đột nhiên ngậm miệng, tỏ vẻ giãy giụa.
Vân Chỉ Phong khẽ cười một tiếng, hỏi: “Ngươi là tu sĩ tộc nào của Vân gia?”
Tu sĩ Vân gia im lặng một lát rồi nói nhỏ: “Dòng bên, chữ lót là Cổ.”
Vân Chỉ Phong hiểu rõ: “Lúc trước dòng bên các ngươi không đi theo đến Tứ Tàng Sơn, không trách được không biết gì hết.”
Hắn trầm ngâm một lát, bình tĩnh nói: “Tiếp sau đây ta hỏi ngươi vài câu, trả lời cho đúng.”
Tu sĩ Vân gia trầm mặc một lát: “Thiếu chủ, xin hỏi.”
Vân Chỉ Phong: “Từ khi nào ngươi bắt đầu bị phái đi Tứ Tàng Sơn?”
Tu sĩ: “Hai ngày trước.”
Hai ngày trước, đó chính là ngày mà bọn họ mới từ Tứ Tàng Sơn ra.
Vân Chỉ Phong: “Tứ Tàng Sơn có hung thú chiếm cứ, các ngươi đều biết à?”
Tu sĩ: “Trong đại gia tộc đều biết.”
Vân Chỉ Phong: “Nhưng gia tộc không cho các ngươi nói ra bên ngoài.”
Tu sĩ: “Nhóm thúc bá Trưởng lão nói, chẳng qua là hung thú mà thôi, sợ nói ra sau đó trong thành lại sinh loạn.”
Vân Chỉ Phong: “Lúc trước mấy đại gia tộc ở Tứ Tàng Sơn càn quét hung thú, ta nhớ rõ trước khi ta ‘chết’ thì hung thú đã bị quét gần hết. Khi nào lại bắt đầu tràn lan hung thú?”
Tu sĩ: “Là... nửa tháng sau khi ngài mất tích.”
Vân Chỉ Phong: “Thành chủ Quỷ Khanh kia xuất quan khi nào?
Tu sĩ: “Cũng khoảng thời gian đó.”
...
Vân Chỉ Phong một năm một mười hỏi tường tận phi thường.
Chờ sau khi hỏi hết những gì tu sĩ kia biết, hắn mới gật đầu khen ngợi: “Không tồi, ngươi không tự cho là thông minh.”
Tu sĩ kia tỏ vẻ phức tạp: “Cho nên, trong tộc đồn thiếu chủ không chết, là sự thật.”
Vân Chỉ Phong gật đầu: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt tu sĩ Vân gia kích động: “Vậy quả nhiên là đám gia chủ động tay à? Thiếu chủ, nếu ngài không việc gì, vì sao không quay về?”
Vân Chỉ Phong hỏi lại: “Hôm nay đồng bạn của ngươi làm những chuyện như vậy, ngươi có biết không?”
Tu sĩ Vân gia khựng lại, ảm đạm nói: “Ta không biết! Trước nay ta cũng chưa từng làm việc như vậy, ta không biết Vân gia còn có người như vậy, rõ ràng trước kia không như vậy.”
Vân Chỉ Phong: “Vậy ngươi muốn làm bạn cùng người như vậy à?”
Vân gia tu sĩ mím môi, lắc đầu.
Vân Chỉ Phong khẽ cười một tiếng: “Ta cũng không muốn, cho nên vì sao ta phải trở về?”
Hắn nhàn nhạt nói: “Ta không những sẽ không trở về, ta thậm chí còn cảm thấy, Vân gia hiện tại đã không cần phải tồn tại nữa.”
Vân gia tu sĩ ngẩng phắt đầu.
Vân Chỉ Phong lại đứng dậy, nói: “Nếu ngươi không muốn bị liên lụy thì ở lại chỗ này trước đi.”
Hắn xoay người rời đi.
Vẻ mặt tu sĩ Vân gia ngây ra.
...
Bên kia.
Tống Nam Thời đoán được gia tộc của Vân Chỉ Phong hẳn là Vân gia mà hôm nay gặp được.
Sau khi nàng trở lại Diệp gia, nhìn thấy Vân Chỉ Phong dẫn theo tu sĩ Vân gia đi địa lao, phản ứng đầu tiên là không biết lúc trước Vân Chỉ Phong ở Trung Châu có thân phận gì, sống thế nào nhỉ.
Suy nghĩ này nảy ra làm nàng sửng sốt.
Ngay sau đó nàng nhắm mắt lại, tự nói với mình, làm người kị nhất thân thiết với người mới quen, rắc rối quá nửa đến từ xen vào việc người khác.
Niệm hai câu này xong, dường như nàng đã bình tĩnh hơn. Lúc mở mắt ra lần nữa, lại thấy Liễu lão nhân bay trước mặt nàng, nhìn nàng không có ý tốt.
Không biết ông ấy đoán được điều gì, xúi giục: “Diệp gia chắc chắn có bản ghi chép thế gia Trung Châu. Ngươi mượn tới nhìn xem, không phải sẽ biết hết à.”
Tống Nam Thời: “...”
Rắc rối quá nửa đến từ xen vào việc người khác, rắc rối quá nửa đến từ xen vào việc người khác!
Nàng bình tĩnh lại.
Lúc này, vừa hay Giang Tịch thu xếp nói: “Tam sư muội, muốn ăn bữa ăn khuya không? Hôm nay nửa bàn cơm chỗ tửu lầu đều bị Thành chủ kia ăn, huynh hơi đói.”
Hắn gặm màn thầu.
Tống Nam Thời lớn tiếng nói: “Không được! Phiền toái!”
Nàng xoay người trở về phòng mình.
Giang Tịch đầy mờ mịt.
Ăn bữa khuya mà thôi, phiền toái cái gì.
Liễu lão nhân cười ha ha.
Tống Nam Thời trở lại phòng mình, nằm ở trên giường, tâm bình khí hòa nhắm mắt lại.
Sau đó trước mắt hiện ra bóng dáng của Vân Chỉ Phong.
Nàng lập tức trở mình.
Sau đó lại trở mình, lại trở mình.
Một lúc lâu sau.
Tống Nam Thời đơ mặt ngồi dậy, đứng dậy đi tìm Diệp Tần Châu.
Diệp Tần Châu nhìn thấy nàng, cực kỳ kinh ngạc.
Tống Nam Thời lạnh lùng nói: “Nhà các ngươi có bản ghi chép thế gia Trung Châu không? Ta mượn xem.”
... Thôi! Nàng xen vào việc người khác một lần vậy.
Sau đó, nàng được Diệp Tần Châu đưa đến thư phòng.
Diệp Tần Châu lấy một quyển ghi chép thế gia chỉnh tề, dặn dò: “Ngươi xem cẩn thận đấy. Ta chỉ có một quyển này, mua lại đắt lắm.”
Tống Nam Thời đã không thấy lạ vì mượn một quyển sách mà y dong dài như vậy, nàng còn muốn cảm ơn y không đòi nàng tiền thuê.
Nàng tâm bình khí hòa: “Cảm ơn.”
Sau đó nàng cẩn thận mở quyển ghi chép thế gia ra.
Ngay sau đó khựng lại.
Trang đầu tiên của ghi chép thế gia kẹp một tờ giấy nàng cực kỳ quen.
Ngay giây phút nhìn thấy tờ giấy kia, Tống Nam Thời cảm thấy mình sắp hít thở không thông.
Nàng lặng lẽ, nhìn chằm chằm tờ giấy kia hỏi: “Đây là cái gì?”
Diệp Tần Châu vừa thấy lập tức cầm tờ giấy kia ra, nhìn thoáng qua sau đó vui vẻ nói: “Hóa ra nó ở chỗ này.”
Trong lòng Tống Nam Thời càng không ổn: “Cái này là...”
Diệp Tần Châu mỉm cười: “À, là giấy nợ của tổ tiên chúng ta để lại.”
Tống Nam Thời ngừng thở: “Giấy nợ của tổ tiên? Là các ngươi nợ người ta?”
Diệp Tần Châu cười ha ha: “Sao có thể ha ha ha! Nếu chúng ta nợ người ta, giấy nợ này đã sớm bị ta ném rồi!”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi: “Nếu đã là của tổ tiên, vậy sao ngươi còn giữ. Có khi người thiếu nợ kia đã chết rồi.”
Diệp Tần Châu cười: “Sao có thể chứ.”
Y cười tủm tỉm: “Người thiếu nợ đã chết, nhưng người thiếu nợ còn có truyền nhân mà. Lão tổ tông dặn dò chúng ta cần phải giữ lại giấy nợ, ngày sau người thiếu nợ này ắt sẽ có hậu nhân đến trả nợ. Chờ một ngày kia chúng ta cùng đường bí lối, giấy nợ này chính là đường lui duy nhất của chúng ta!”
Y còn nói: “Còn phải cảm ơn ngươi đấy. Giấy nợ mấy này năm trước bị Lê Châu làm lạc mất lúc dọn dẹp nhà, ta tìm một thời gian cũng không thấy. Ai biết là kẹp ở chỗ này, hôm nay nếu không có ngươi, không biết khi nào ta mới có thể tìm được.”
Hôm nay nếu không có ngươi.
Trước mắt Tống Nam Thời tối sầm.
Nhưng cho dù trước mắt đen rồi, nàng vẫn có thể thấy chữ “Thẩm” to tướng trên giấy nợ kia.
Thẩm gia, Diệp gia.
Các ngươi không có việc gì sửa họ làm gì!
Nàng mà biết tên kia họ Thẩm, có chết nàng cũng không đi Trung Châu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]