Chương trước
Chương sau
 

 

Từ trước, Vân Chỉ Phong trong mắt Tống Nam Thời là một nam nhân tuấn tú, cho dù đặt trong Tu Chân Giới có giá trị nhan sắc phổ biến rất khá thì cũng đứng hàng đầu.

Ở cùng một nam nhân tuấn mỹ như vậy suốt ngày, nói thật ra, rất khó để không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Nhưng Tống Nam Thời là ngoại lệ.

Bởi vì nàng không có dục vọng thế tục này.

Hoặc có thể nói tuy rằng nàng có loại dục vọng thế tục này, nhưng chỉ cần nhìn nhẫn trữ vật trống trơn của mình, nàng lập tức bình tĩnh.

Tiền tài có thể khiến người ta đoạn tình tuyệt ái, khi không có tiền, nàng còn thanh tâm quả dục hơn cả ni cô.

Nếu không phải điều kiện không cho phép, nàng hận không thể khắc mấy chữ “Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, làm người cô độc sẽ tốt hơn” này lên trán để nhắc nhở mình, đừng để nam nhân làm chậm tốc độ kiếm tiền của nàng.

Nhưng hiện tại lại khác.

Bây giờ khi Tống Nam Thời lại nhìn Vân Chỉ Phong, ánh mắt đầu tiên nhìn được không phải gương mặt tuấn mỹ của hắn, cũng không phải dáng người ưu tú của hắn, mà là ba chữ vàng chói lọi dường như đang treo trên người hắn.

Mệnh Vượng Thê.

Nếu như nói thân hình xuất chúng của Vân Chỉ Phong có thể khiến cho khuôn mặt của hắn tăng thêm hai mươi điểm, vậy ba chữ mệnh vượng thê vừa xuất hiện, Vân Chỉ Phong lập tức trở thành tuyệt thế mỹ nhân trong mắt nàng.

Nàng cảm thấy, có lẽ nàng cần phải trò chuyện kỹ càng với Vân Chỉ Phong một chút, cũng không bởi vì lý do gì khác, chủ yếu là muốn tìm hiểu hắn, làm một người bạn tốt với hắn.

Đúng vậy, càng nghĩ càng hài lòng.

Nhưng một chút lương tâm của Tống Nam Thời vẫn cố gắng le lói trong suy nghĩ nguy hiểm này, để nàng không làm điều gì trái pháp luật nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của trong thời điểm này.

Tống Nam Thời lập tức cảm thấy nàng thật sự khiến người ta cảm động.

Nàng thấy vẻ mặt Vân Chỉ Phong còn đờ đẫn khi mới vừa tỉnh lại, thậm chí còn nói ra lời lẽ chí lý “Nam tử phải bảo vệ bản thân thật tốt khi ở ngoài” như vậy, mà không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, trên đời này quả thật không có nữ nhân nào tốt hơn nàng.

Tống Nam Thời tự khiến bản thân xúc động xong, nhìn khuôn mặt hắn trong lúc nhất thời càng phức tạp hơn.

Nàng còn săn sóc nói: “Vân Chỉ Phong, mau đứng lên, mau đứng lên, ngươi hoạt động một chút, nhìn xem vết thương trên người ngươi đã hồi phục thế nào rồi.”

Cực kỳ ân cần chu đáo.

Vân Chỉ Phong mới vừa tỉnh lại đã sững người vì lời nói của nàng, giờ phút này không những không thấy cảm động mà không hiểu sao lông tơ còn dựng hết lên.

Tóm lại cảm thấy nàng đang kìm nén gì đó đến điên rồi.

Nhưng hắn vẫn biết nghe lời đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, vận chuyển linh lực, thậm chí còn rút kiếm thi triển hai chiêu kiếm pháp.

Xưa nay chưa từng nhẹ nhàng như vậy.

Sự trì trệ và đau đớn khi vận chuyển linh lực lúc trước giờ phút này đã hóa hư không.

Hắn thậm chí còn cảm thấy tu vi của mình còn tăng thêm hai phần so với trước khi bị thương.

Hắn quay đầu nói: “Đã lâu lắm rồi ta chưa từng nhẹ nhàng như vậy.”

Tống Nam Thời phối hợp theo: “Như vậy thì ta an tâm rồi.”

Nàng dừng một chút, lại dịu dàng nói: “Phong Nhi.”

Tay Vân Chỉ Phong run lên, thu hồi kiếm suýt chút nữa đâm vào người mình.

Phong Nhi?

Hắn cứng đờ ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”

Tống Nam Thời phân tích một chút, cảm thấy mình gọi không sai, đây không phải nickname sao, chỉ gọi Vân Chỉ Phong thôi mà.

Vì thế nàng tự tin nói: “Phong Nhi.”

Vân Chỉ Phong: “…”

Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, ngay sau đó bình tĩnh hỏi: “Ông già họ Thạch kia nói gì với ngươi?”

Đến chữ tiền bối còn không kêu.

Tống Nam Thời dừng một chút, chột dạ: “Không có gì! Không nói gì hết!”

Sau khi Vân Chỉ Phong nhìn nàng một lúc lâu, hắn lẳng lặng nói: “Vậy ngươi nên gọi tên đầy đủ của ta đi.”

Tống Nam Thời ngây người, theo bản năng nói: “Vân Chỉ Phong?”

Vân Chỉ Phong lại vẫn lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ không hài lòng, nói: “Giọng điệu hung hăng hơn chút.”

Tống Nam Thời: “…”

Đời này chưa từng thấy yêu cầu thái quá như vậy.

Vân Chỉ Phong lại chân thành nói: “Ngươi hung dữ một chút đi, ngươi như vậy, ta sợ lắm.”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng tức muốn hộc máu: “Vân Chỉ Phong!”

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong lập tức thả lỏng hơn, thở phào nhẹ nhõm.

Tống Nam Thời thấy thế thì tức cười: “Ta quan tâm ngươi mà ngươi còn không cảm kích! Vết thương trên người khỏi rồi thì đầu ngươi lại bị thương à!”

Vân Chỉ Phong nghe vậy, vẻ mặt nhanh chóng càng an tâm hơn, biểu cảm dường như phải nói như vậy mới đúng.

Tống Nam Thời: “…”

Xong rồi, tên này thật sự bị thương ở đầu rồi.

Hình như còn bị thương thành tên M cuồng bị hành hạ.

Má nó!

Tống Nam Thời lập tức cảm thấy, cho dù nàng muốn làm chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể làm vào lúc này.

Ít nhất, nàng phải trị khỏi đầu cho hắn trước đã.

Chẳng qua nàng chưa từng thấy trường hợp nào kỳ quái như vậy.

Lúc này Vân Chỉ Phong vẫn không biết mình sai cái gì, hắn chỉ biết, Tống Nam Thời khiến tim hắn đập thình thịch đã quay về rồi.

Dù là người hung dữ thì cũng dữ một cách đáng yêu.

Tâm tư hai người khác nhau.

Nhưng chỉ xem hoạt động tâm lý thì không có một ai bình thường.

Vân Chỉ Phong có đầu óc không bình thường nhìn bên trong sơn động hai vòng, muốn tìm đầu sỏ gây tội Thạch tiền bối kia, nhưng trong lúc nhất thời không nhìn thấy người, hắn dừng một chút, nghi hoặc nói: “Thạch tiền bối đâu?”

Tống Nam Thời vô cảm: “Đi rồi.”

Vân Chỉ Phong không ngờ ông ấy rời đi nhanh như vậy, dừng một chút, phiền muộn nói: “Ta còn chưa kịp cảm ơn ông ấy.”

Tống Nam Thời lại nghĩ khá thoáng: “Không sao, khi chúng ta đều phi thăng thì sẽ gặp lại.”



Ngược lại nàng nhìn về phía tấm bia đá trước mộ chôn di vật kia, chậm rãi nói: “Hiện tại quan trọng nhất chính là, nếu Thạch tiền bối đã đi rồi, chúng ta nên đi ra ngoài.”

Nhưng khi bọn họ tiến vào, Quỷ Khanh kia đã mang theo một đoàn Ngung Điểu chờ ở bên ngoài.

Nàng quay đầu hỏi: “Lấy thực lực hiện giờ của ngươi, có thể giữ chân được Quỷ Khanh không?”

Vân Chỉ Phong lập tức cười: “Ta không biết thực lực của hắn ta thế nào, nhưng nếu chỉ có một mình hắn ta, vậy thì không chỉ là giữ chân được.”

Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Vân Chỉ Phong có thể giải quyết Quỷ Khanh thì như vậy tiếp theo chính là thứ khó giải quyết nhất.

Ngung Điểu.

Mà lúc này, Vân Chỉ Phong cũng do dự nói: “Như vậy còn ngươi thì sao, một khi ngươi đi ra ngoài, tất nhiên chính là cái đinh trong mắt Quỷ Khanh, là bia ngắm sống, ngươi…”

“Không sao.”

Nàng lôi đệm hương bồ không biết lấy từ chỗ nào ra, ngồi xếp bằng, bày ra tư thế nhập định, nói: “Cho nên trước khi chúng ta đi ra ngoài, ta cần nhờ ngươi hộ pháp giúp ta trước đã.”

“Ta kết đan trước.”



Lúc này, ngoài sơn động.

Quỷ Khanh lạnh mặt canh giữ ở cửa động, không biết đã cố thủ bao lâu.

Vẻ mặt hắn ta lạnh nhạt, nhưng trong lòng dường như đang có dung nham khuấy đảo, lúc nào cũng có khả năng nổ tung.

Hắn ta thất bại.

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày từ “thất bại” sẽ xuất hiện trên người hắn ta, nhưng mà hắn ta đã thất bại.

Thua trong tay một con nhóc.

Bởi vì hắn ta tự đại.

Sau khi Quỷ Khanh rời khỏi bản thể, trở thành Thành chủ Trung Châu bằng thực lực của bản thân, đùa bỡn thế gia đại tộc trong tay. Hắn ta hưởng thụ cảm giác này, cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Cho nên khi Quyết Minh Tử như chó nhà có tang đến nhờ cậy hắn ta, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là khinh thường.

Khinh thường gã, cũng coi thường Tống Nam Thời, người đùa bỡn gã trong miệng Quyết Minh Tử.

Cùng lắm chỉ là một con nhóc.

Quyết Minh Tử đã thành tên phế vật gì mới có thể bị một con nhóc làm thành như vậy.

Hắn ta thậm chí bắt đầu hoài nghi rốt cuộc Quyết Minh Tử có phải là hóa thân của bản thể hay không, theo lý thuyết thì Quyết Minh Tử cũng chính là hắn ta, sao hắn ta ngu xuẩn như vậy được.

Tính cách của Quỷ Khanh được lấy từ chính thời niên thiếu của bản thể, kiêu ngạo nhất, khí phách hăng hái nhất, cho nên đương nhiên khi hắn ta bị vấp ngã, hắn ta cũng chính là người khó chấp nhận nhất.

Nhưng hắn ta biết rõ một khi Tống Nam Thời tìm thấy truyền thừa, chắc chắn không có khả năng tiếp thu truyền thừa thất bại được.

Hắn ta đến muộn rồi.

Hắn ta hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Không sao, Tống Nam Thời không thể không đi ra ngoài. Ta chỉ cần giết nàng là có thể lấy được truyền thừa, không muộn.”

Giờ phút này hắn ta hoàn toàn không biết, Thạch tiền bối căn bản không để lại bất cứ đồ vật truyền thừa nào, cái gọi là truyền thừa, tất cả đều ở trong đầu Tống Nam Thời.

Hắn ta lẩm bẩm, từng bầy Ngung Điểu dày đặc đứng im trên ngọn cây phía sau hắn ta.

Ngung Điểu đương nhiên sẽ không im ắng như vậy, người khiến cho bọn chúng im lặng chính là Quyết Minh Tử đang khống chế Ngung Điểu vào lúc này.

Sự im lặng này dường như đang cười nhạo sự tự đại của Quỷ Khanh.

Quỷ Khanh thẹn quá hóa giận: “Tại sao ngươi không nói một lời!”

Ngung Điểu đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi này, mà một lát sau, bên tai Quỷ Khanh vang lên một âm thanh yếu ớt: “Ha.”

Quỷ Khanh càng giận: “Ngươi cười cái gì? Ngươi cảm thấy không nên giết nàng!”

Quyết Minh Tử buồn bã nói: “Nên giết, tại sao không nên giết.”

Quỷ Khanh: “Vậy ngươi…”

Quyết Minh Tử: “Chẳng qua ta đột nhiên nghĩ đến, chủ ý giống nhau, lúc trước ta cũng có suy nghĩ như vậy đấy.”

Quỷ Khanh: “…”

Quyết Minh Tử chân thành nói: “Chúc ngươi may mắn.”

Quỷ Khanh suýt thì bị câu quái gở này của gã chọc tức điên!

Nhưng mà ngay sau đó, hắn ta nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ở phía xa.

Vẻ mặt Quỷ Khanh sững sờ, hắn ta ra dấu tay, ngay lập tức toàn bộ đám Ngung Điểu đông đúc ẩn nấp vào trong rừng rậm.

Cùng lúc đó, Vân gia chủ nghiêng ngả lảo đảo chạy ra từ bên kia.

Ông ta đụng trúng phải Quỷ Khanh, hai mắt đều đỏ, nhanh chóng tiến lên, rồi nắm chặt cổ áo hắn ta, nghiến răng nghiến lợi: “Quỷ Khanh!”

Quỷ Khanh nhẹ nhàng thoát khỏi tay ông ta, trong lòng hắn ta không kiên nhẫn, cũng mất đi sự kiên nhẫn từng có đối với nhóm thế gia, vẻ mặt không rõ, nói: “Vân gia chủ có ý gì?”

Vân gia chủ cười lạnh: “Ta có ý gì? Ta không nên hỏi Thành chủ đang có ý gì sao?”

“Hử?” Nét mặt Quỷ Khanh lạnh nhạt: “Ta không hiểu rõ lời này lắm.”

Mặt Vân gia chủ càng lạnh nhạt hơn: “Không hiểu? Vậy Thành chủ Quỷ Khanh giải thích cho ta trước xem, tại sao đám Ngung Điểu này đột nhiên không chịu khống chế đi!”

Quỷ Khanh cười: “Ngung Điểu không chịu khống chế thì liên quan gì đến ta.”

Vân gia chủ liên tục cười lạnh: “Thành chủ Quỷ Khanh đang muốn đoạn tuyệt quan hệ à? Ta còn chưa quên năm đó chính ngươi mang đến những thượng cổ hung thú tuyệt chủng, ngươi luôn mồm nói đây là lễ vật đưa cho chúng ta. Chẳng lẽ quả thật không biết chúng ta dùng đám Ngung Điểu đó làm gì? Chẳng lẽ ngươi đã hoàn toàn quên cách khống chế Ngung Điểu mà chính ngươi dạy cho chúng ta sao?”

Ông ta tới gần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng ta không tin trước đây ngươi mang đám Ngung Điểu tới mà không có dụng ý khác. Mấy năm nay ngươi đều quan sát chúng ta làm gì, đừng làm bộ vô tội không liên quan gì tới ngươi. Trên đời này ngoại trừ ta còn có mấy người nữa có thể khống chế Ngung Điểu, ngươi mau nói cho ta biết, đám Ngung Điểu đó đột nhiên bạo loạn, có phải vì ngươi hay không!”

Quỷ Khanh dứt khoát đẩy Vân gia chủ ra.

Hắn ta cười nhạt nói: “Vân gia chủ cứ nói đùa.”

“Năm đó ta không có nhiều tiền nên chỉ muốn đưa đám Ngung Điểu cho các vị như món quà quý hiếm mà thôi. Ai biết được các vị lại không dùng đúng mục đích thì sao?”

Hắn ta cười khẽ: “Đây là tự làm tự chịu.”

Vân gia chủ hoàn toàn phẫn nộ rồi, tiến lên nắm lấy cổ áo hắn ta: “Cho nên quả nhiên việc hôm nay là do ngươi làm! Tại sao!”

Sắc mặt Quỷ Khanh lạnh xuống: “Buông tay ngươi ra.”

Mà cùng lúc đó, ở một nơi cao cách đấy không xa, có ba người song song nằm bò dưới đất.

Giang Tịch: “Á!”

Chư Tụ: “Á!”

Úc Tiêu Tiêu: “Á!”

Giang Tịch hạ giọng: “Huynh vốn cho rằng thế gia mới là đầu sỏ gây tội trong việc đám Ngung Điểu, Quỷ Khanh cùng lắm chỉ xem như người thông đồng làm bậy. Hóa ra Quỷ Khanh mới là người khởi xướng, đám Ngung Điểu này đều là do hắn ta mang đến?”

Chư Tụ phân tích: “Nghe ý của Vân gia chủ, năm đó Quỷ Khanh mang Ngung Điểu tới, hai bên đều biết Ngung Điểu này sẽ được dùng làm gì. Có khi Quỷ Khanh mới là người quạt gió thêm củi sau lưng, cách khống chế Ngung Điểu đều là hắn ta dạy!”

Úc Tiêu Tiêu khó hiểu, xoa xoa con thỏ trong tay, xoa con thỏ không nỡ buông, hoang mang nói: “Hắn ta tính làm gì vậy?”



Giang Tịch: “Bọn họ không nói, chúng ta cũng không biết, nhưng có một điều có lẽ đã rõ.”

Hắn nhìn về phía rừng rậm đang ẩn giấu đám Ngung Điểu, giọng nói dần trầm xuống: “Có thể Quỷ Khanh chính là con hoàng tước mới đi ra hôm nay, chúng ta bị hắn ta chơi rồi.”

Chư Tụ: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Giang Tịch bình tĩnh: “Hắn ta cố thủ ở chỗ này, chắc chắn sư muội ở bên trong, chúng ta chờ sư muội ra!”

Ba người nói dăm ba câu định ra mục tiêu hành động, Liễu lão nhân xoa xoa đầu, ở một bên khó hiểu.

“Có phải chỉ cần con nhóc Tống Nam Thời kia không ở đây, chỉ số thông minh của nhóm người này có thể trở về không?”

Mà bên kia, hai huynh đệ Diệp gia cũng đã đuổi tới hướng bên này.

Diệp Tần Châu nhìn thoáng qua hướng đàn Ngung Điểu thi thoảng bay ra khỏi rừng, quả quyết nói: “Chính là bên này! Không sai!”



Tống Nam Thời chưa ra ngoài còn không biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài.

Nàng đang ngồi trên đệm hương bồ, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Khi ra khỏi bí cảnh Bạch Ngô, nàng đã ở Trúc Cơ tầng sáu, dần dần lên tầng bảy ở thi đấu tông môn, khoảng cách kết đan vốn cũng không bao xa.

Nhưng tóm lại còn cần một cơ hội.

Mà cơ hội này đúng lúc vào chính ngày hôm nay.

Thạch tiền bối đã truyền vào bên trong thức hải Tống Nam Thời một lượng lớn công pháp điển tịch. Tống Nam Thời biết, nếu nàng không nhớ được, đời này cũng không có cơ hội học lần thứ hai, cho nên gần như không màng tất cả khắc ghi toàn bộ mọi thứ vào bên trong thức hải của mình.

Sau khi nàng tỉnh lại thì phát hiện ra, trải qua một chuyến này, tu vi của nàng trực tiếp tăng lên tầng thứ chín.

Cách kết đan chân chính một bước xa.

Tống Nam Thời có một loại cảm giác, nếu nàng muốn kết đan, dựa vào những điển tích đó, hiện tại nàng có thể kết đan.

Nhưng nàng cũng biết, mỗi lần kết đan đều sẽ dẫn đến thiên lôi, nếu không cần thiết, tốt nhất nàng vẫn nên chờ sau khi bình an ra ngoài rồi an ổn kết đan.

Chỉ là nếu bên ngoài có nhiều Ngung Điểu đang chờ bọn họ như vậy…

Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy cũng chưa chắc không thể lợi dụng thiên lôi để kết đan thử xem.

Điều nàng muốn không phải kết đan mà là thiên lôi sau khi kết đan thành công.

Cho nên hiện tại nàng chẳng những muốn kết đan mà còn muốn khống chế tu vi của mình khi đột phá lúc kết đan, chờ sau khi ra ngoài, nàng sẽ để lại lôi kiếp cho Ngung Điểu.

Mạo hiểm, nhưng rất đáng giá.

Hơn nữa, ngoại trừ kết đan, nàng còn có chuyện quan trọng hơn.

Quẻ tượng.

Sau khi lấy được mệnh bàn, nàng mơ hồ có một dự cảm, nếu nàng muốn đi được xa hơn trên con đường Quẻ sư này, quan trọng nhất thật ra không phải tu vi, mà là nắm giữ thật nhiều quẻ tượng.

Ví dụ như hiện tại.

Linh lực của hai quẻ được rút ra trong đan điền Tống Nam Thời, không phải vì kết đan mà là vì lợi dụng kết đan để tạo thành một quẻ khác.

Mà quẻ tượng mà nàng muốn giữ nhất đương nhiên là quẻ Càn, quẻ Khôn.

Tống Nam Thời biết dựa vào năng lực hiện tại của nàng, muốn nắm giữ quẻ Càn, quẻ Khôn gần như là không có khả năng.

Nhưng thử xem cũng không phạm pháp.

Tống Nam Thời dứt khoát dựa theo công pháp trong điển tịch, muốn nhân cơ hội tiếp xúc hai quẻ Càn, Khôn.

Nhưng khi công pháp mới vận chuyển một chút, nàng biết mình đã quá tự đại.

Vào lúc nàng cố gắng tiếp xúc với hai quẻ đó, hai quẻ mà nàng đang nắm giữ thậm chí còn không chống đỡ được, suýt hỏng mất.

Tống Nam Thời đổ mồ hôi lạnh đầy trán, quyết đoán thu tay lại.

Đan điền cuồng bạo trở nên bình yên một lần nữa, một hình vẽ bát quái xuất hiện trong thức hải Tống Nam Thời.

Tầm mắt Tống Nam Thời xem xét hình vẽ bát quái, ánh mắt đột nhiên dính chặt vào một quẻ tượng.

Ngay sau đó, Tống Nam Thời mở choàng mắt.

Vân Chỉ Phong canh giữ bên cạnh lập tức hỏi: “Sao rồi?”

Tống Nam Thời đứng bật dậy: “Đi!”

Vân Chỉ Phong: “Khoan đã, ngươi đã kết đan thành công rồi? Lôi kiếp của ngươi đâu?”

Tống Nam Thời quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Thiếu chút nữa.”

Vân Chỉ Phong khó hiểu: “Vậy tại sao chưa kết đan lại đi ra ngoài, nơi này còn tính là an toàn.”

Tống Nam Thời: “Bởi vì ta muốn ở nơi thích hợp nhất khi kết đan.”

Nàng hỏi: “Ngươi cảm thấy, nếu lôi kiếp đánh xuống đám Ngung Điểu kia thì sẽ thế nào?”

Vân Chỉ Phong lập tức sửng sốt.

Tống Nam Thời lại phất tay, khí phách hăng hái nói: “Đi thôi Phong Nhi! Ta không khống chế tu vi được bao lâu đâu, chúng ta cho bọn chúng một niềm vui bất ngờ!”

Vân Chỉ Phong vốn còn muốn khuyên tiếp, lại bị tiếng “Phong Nhi” này làm bước chân lảo đảo.

Vì thế ngay sau đó Quỷ Khanh và Vân gia chủ đang tranh cãi trước cửa động thấy hai bóng người bọn Tống Nam Thời đột nhiên xuất hiện.

Giờ khắc này, bốn mắt nhìn nhau.

Mà điều đáng nhắc tới chính là lúc này Vân Chỉ Phong được Thạch tiền bối chữa trị vết thương đã khôi phục diện mạo vốn có.

Vân gia chủ vừa nhìn thấy hắn thì buột miệng nói: “Vân Chỉ Phong!”

Nhưng mà ngay sau đó ông ta lại chú ý tới, không đúng, tại sao Vân Chỉ Phong mặc bộ đồ của tiểu bạch kiểm của Tống Nam Thời, còn đi theo Tống Nam Thời?

Vân gia chủ nhanh chóng động não.

Vân Chỉ Phong, Mộc Hòa, cùng một bộ đồ, tiểu bạch kiểm.

Vân gia chủ mơ hồ cảm thấy hình như mình hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn về phía Vân Chỉ Phong từ khó tin chuyển thành kinh ngạc cùng phức tạp.

Vì thế còn chưa đợi Vân Chỉ Phong há miệng, thấy hắn như vậy, khuôn mặt thúc phụ trở nên khiếp sợ, phẫn nộ nói: “Vân Chỉ Phong! Ngươi sa đọa đến mức này!”

Vân Chỉ Phong: “…”

Lại nữa.

Lần đầu tiên, hắn muốn giải thích, lần thứ hai, hắn tập mãi thành quen, lần thứ ba…

Vân Chỉ Phong vô cảm nói: “Đúng vậy, ta chính là “tiểu bạch kiểm”.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.