Chương trước
Chương sau
 

 

Tống Nam Thời cảm thấy có gì đó khó hiểu trên người Thạch tiền bối kia.

Ví dụ như ông ấy phán số mệnh cho Vân Chỉ Phong.

Trước mắt nàng chưa biết có vượng thê hay không, dù sao cho đến nay vẫn chưa có ai trở thành đạo lữ với Vân Chỉ Phong, chưa trở thành đạo lữ thì cũng không biết có thể vượng hay không.

… Đương nhiên, kể cả có thể vượng, Tống Nam Thời cũng phải cân nhắc rốt cuộc giữa mệnh “vượng thê” và mệnh “hao tiền” thì ai có thể xử lý ai.

Nhưng cái mệnh “vượng tài vận” này thật sự mạnh.

Trước kia, khi thương thế Vân Chỉ Phong chưa khỏi, Tống Nam Thời cũng không thấy hắn có tài vận gì, nhưng thương thế vừa lành, hắn đảo mắt đã tiếp quản Vân gia lớn như vậy.

Tống Nam Thời thật sự tin tài vận của hắn không tệ.

Chỉ là hơi…

Tống Nam Thời sống không còn gì nuối tiếc nhìn Vân Chỉ Phong trước mắt.

Nàng cảm thấy năng lực phá của còn lợi hại hơn tài vận của hắn một chút.

Dù sao Tống Nam Thời chưa bao giờ giàu có trong suốt mười mấy năm như vậy, không dám nói hắn có thể quét sạch toàn bộ cơ nghiệp to lớn của gia tộc chỉ bằng một lần mở miệng.

Đúng là một nam nhân quan tâm sản nghiệp gia tộc.

Tống Nam Thời cảm thấy đầu óc nam nhân này quá lạ, bản thân không nắm chắc được.

Ngày hôm qua nàng còn thấy bối rối vì Vân Chỉ Phong và tâm ý của mình, cảm thấy mình nếm phải nỗi đau vì tình yêu, hôm nay mới phát hiện vẫn chưa đến mức đau, hiện giờ đây mới là đau khổ vì tình!

Tống Nam Thời nhìn hắn với vẻ phức tạp.

Trên mặt Vân Chỉ Phong còn mang theo nụ cười, thản nhiên nhìn sang, trong giây lát, Tống Nam Thời còn cảm thấy Kỳ Lân Tử kiêu ngạo trước mặt này như đang tranh công với nàng.

Nhưng dù sao hắn vẫn có mắt nhìn, thấy biểu cảm của nàng không đúng, ngập ngừng, khá cẩn thận hỏi: “Ngươi cảm thấy không ổn?”

Tống Nam Thời buồn bã nói: “Thỏa đáng, rất thỏa đáng.”

Nuôi dưỡng hung thú tạo vô số thương vong, việc này không phải chuyện nhỏ.

Cho dù đầu đảng gây chuyện đã đền tội, Vân gia cũng có một số đệ tử cấp thấp hoàn toàn không biết gì. Nhưng người ngoài cũng không quan tâm ai vô tội, ai không vô tội, bọn họ nhận sự nuôi dưỡng từ Vân gia, người ở bên ngoài xem họ cùng một bọn với Vân gia, không ai vô tội.

Dưới tình huống này, Vân gia chính là củ khoai nóng bỏng tay, Vân gia là một cái gai ở trong cổ họng đối với người thành Trung Châu.

Còn không bằng để Vân gia hoàn toàn biến mất, đệ tử Vân gia tự kiếm sống, đối với dân chúng Trung Châu có thể nói là một lời giải thích, đối với những đệ tử không hay biết gì cũng có thể là một con đường sống.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là dựa vào tính cách của Vân Chỉ Phong, hắn biết tiền của Vân gia được lấy từ đâu nên không có khả năng đụng vào một đồng tiền Vân gia.

Bồi thường người bị hại, vậy mới là điểm kết thúc của chúng.

Hơn nữa Vân Chỉ Phong chủ động làm vậy, Tiên Minh cũng có thể “xử lý theo lệ” một cách hợp lý với các thế gia có liên quan.

Tóm lại chính là một công đôi việc, biện pháp như vậy không có bất cứ điều gì không ổn.

Chẳng qua…

Tống Nam Thời ngẩng đầu, buồn bã nói: “Cho nên Vân Chỉ Phong, ngươi nghĩ sau này dựa vào cái gì để ăn?”

Vân Chỉ Phong ngẩn người, nhận ra Tống Nam Thời hỏi điều gì.

Hắn lập tức giải thích: “Lần trước khi ta cải trang đến Vân gia, ta đã lấy lại được tiền mình dành dụm nhiều năm khi ta còn làm thiếu chủ.”

Tống Nam Thời vô cảm: “Bao nhiêu?”

Vân Chỉ Phong: “Hai vạn.”

Tống Nam Thời: “Vậy ngươi đã tiêu bao nhiêu?”

Vân Chỉ Phong: “…”

Ngay sau khi lấy lại được tiền, hắn đã mua cho nàng một cây trâm trước, hiện giờ còn đang được nàng cài trên đầu.

Vân Chỉ Phong: “… Còn hơn một nửa.”

Rõ ràng là bên tặng lễ vật, hiện giờ Vân Chỉ Phong tự nhiên lại chột dạ.

Tống Nam Thời lập tức cười lạnh: “Hai vạn linh thạch, ngươi dám mua cho ta cây trâm đắt tiền nhất?!”

Nàng còn tưởng rằng hắn dám tiêu nhiều tiền trong một lần như vậy, ít nhất cũng phải lấy về được mười mấy vạn linh thạch.

Vân Chỉ Phong: “…”

Hắn giống như một trượng phu không tiền không thế còn bị thê tử của mình dạy dỗ ăn xài phung phí, tiêu tiền linh tinh, không dám hé miệng nói một câu nào.

Tống Nam Thời cũng không hiểu tại sao hắn tiêu tiền mà nàng lại tức giận, lập tức trách mắng: “Nói chuyện!”

Vân Chỉ Phong: “… Ta sai rồi.”

Hắn nhận sai, không hiểu sao Tống Nam Thời lại cảm thấy có gì đó quái lạ.

Hắn tiêu tiền của mình, còn để mua quà tặng nàng, nàng dạy dỗ hắn cái gì?

Không nên khách khí nói cảm ơn à?

Vì thế trong khoảng thời gian ngắn Tống Nam Thời cũng không nói nên lời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Không khí kỳ lạ lan tràn giữa hai người.

Lúc này một đôi phu thê già đã xem say sưa một lúc lâu lập tức xông tới, thê tử mở miệng nói luôn: “Tiểu cô nương à, không thể nói như vậy. Tuy rằng phu quân của ngươi tiêu tiền hơi phung phí, nhưng cũng là thương ngươi mà.”

Phu quân?

Tống Nam Thời theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Chỉ Phong, vẻ mặt hoàn toàn dại ra.

Vân Chỉ Phong cũng không nhường một chút.

Hai người đối diện nhìn nhau.

Mà lúc này, đôi phu thê già nhiệt tình đã nhanh chóng làm người hòa giải với tâm thế thuyết phục cặp đôi này.

Đại nương kia kéo Tống Nam Thời qua, lặng lẽ nói: “Phu quân của ngươi thương ngươi đó. Hiện giờ người trẻ tuổi biết thương người khác không nhiều lắm, ngươi thầm vui mừng đi, đương nhiên việc ăn tiêu phung phí này cần giảm xuống, vừa thấy đã biết không giống như biết cách sống. Mà ngươi cứ từ từ, không cần vội, đại nương dạy ngươi…”

Đại nương chuẩn bị chỉ Tống Nam Thời cách dạy phu quân.

Người kia càng nhiệt tình hơn, kéo Vân Chỉ Phong qua một bên thật lòng nói: “Ta nói này tiểu tử, thương người cũng không chỉ có cách như vậy, không thấy thê tử ngươi xót tiền sao? Ngươi phung phí tiền, sao nàng có thể vui được? Biết đôi phu thê các ngươi ngọt ngào, nhưng cuộc sống sau này còn dài, tiêu tiền như vậy cũng không phải cách sống…”

Ông lão mở miệng đều là trụ cột gia đình cần phải tự tu dưỡng.

Nhưng hai người bọn họ cảm thấy họ đã bị tách ra đủ xa để họ không thể nghe thấy nhau, nhưng hai tu sĩ đã nghe thấy rất rõ.

Hai người cách nhau một con phố, đối diện nhìn nhau.

Tống Nam Thời còn ngẩn người chưa kịp phản ứng lại thì thấy mặt Vân Chỉ Phong đã hơi đỏ lên.

Tai Tống Nam Thời rất thính, nghe thấy lúc này, ông lão kia nói: “… Sau này nếu các ngươi có hài tử, cần phải tích góp tiền cho đời sau.”

Tống Nam Thời lại nhìn về phía Vân Chỉ Phong, thấy ánh mắt trốn tránh của hắn, sắc mặt càng đỏ hơn.

Tống Nam Thời: “…”



Con mẹ nó ta còn chưa đỏ mặt, ngươi đã đỏ mặt cái chó gì!

Hai người đều cảm thấy không thể để bọn họ nói như vậy nữa, đành phải dốc toàn lực thoát khỏi vòng vây nhiệt tình của bác trai bác gái.

Bác trai bác gái còn phất phất tay ở phía sau họ, nói: “Sinh sống hòa hợp nha!”

Hai người: “…”

Bọn họ chạy trốn càng nhanh.

Một hơi chạy hết hai con phố, lúc này hai người mới dừng lại.

Tống Nam Thời nhìn về phía Vân Chỉ Phong thì thấy Vân Chỉ Phong cũng nhìn nàng, nhưng ánh mắt nàng vừa đảo qua, hắn đã bắt đầu trốn tránh, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên.

Khiến cho Tống Nam Thời mặt dày cũng bắt đầu không được tự nhiên.

Tống Nam Thời cảm thấy bầu không khí này không đúng lắm, chỉ có thể khụ một tiếng, căng thẳng nói: “Tóm lại! Hiện giờ ngươi cũng không thể cứ ăn tiêu phung phí, ta nói điều này là vì tốt cho ngươi đó!”

Nàng nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, nàng định nói sang chuyện khác, tại sao lại chuyển thành… ngược lại giống như thê tử đang thúc giục trượng phu hèn nhát của mình phấn đấu chứ?

Lần này trượng phu hèn nhát Vân Chỉ Phong lại nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền, sẽ không để cho chúng ta… để ta tiêu xài phung phí.”

Tống Nam Thời: “…”

Ngươi vừa muốn nói chúng ta cái gì?

Tống Nam Thời trừng mắt nhìn Vân Chỉ Phong.

Có lẽ sự khiển trách trong mắt nàng hiện lên quá rõ, Vân Chỉ Phong nhanh chóng giấu đầu lòi đuôi: “Ta chưa nói gì hết.”

Tống Nam Thời: “…”

“Tóm lại.” Nàng cất giọng nói: “Chúng ta đi về trước, hôm nay còn có việc quan trọng cần nói.”

Vân Chỉ Phong: “Được, được.”

Hai người xoay người trở về trong bầu không khí quái dị.

Trên đường trở về Tống Nam Thời bất giác chú ý tới Vân Chỉ Phong một chút, sau đó phát hiện ra một điều.

… Hình như hắn rất nghiêm túc nhìn những quảng cáo làm nhiệm vụ kiếm tiền thưởng ở ven đường.

Tống Nam Thời: “…”

Kiếm tiền nuôi gia đình, hắn đang rất nghiêm túc.

Hai người ôm tâm trạng phức tạp về tới Diệp gia, còn chưa hồi phục tinh thần khỏi việc “kiếm tiền nuôi gia đình”, đã đụng phải Diệp Lê Châu đang vội vã đi ra ngoài.

Diệp Lê Châu vừa thấy họ, lập tức nói: “Các ngươi về rồi, chúng ta dạo một vòng đi qua chỗ Tiên Minh mà không tìm thấy người, cũng không tìm thấy Tống Nam Thời trên đường, không biết các ngươi đi đâu vậy?”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Cho nên các ngươi đi đâu vậy?”

Hai người có quỷ trong lòng, trăm miệng một lời: “Chúng ta không đi đâu cả!”

Diệp Lê Châu: “…”

Hắn híp mắt nhìn bọn họ: “Ta cảm thấy trong lòng các ngươi có quỷ.”

Tống Nam Thời trừng mắt: “Trong lòng ngươi mới có quỷ!”

Ngay sau đó nàng sải bước đi vào: “Đi! Bàn chuyện quan trọng!”

Diệp Lê Châu ở đằng sau vừa đuổi theo vừa lẩm bẩm: “Chuyện quan trọng gì? Không phải đều kết thúc rồi sao?”

“Kết thúc?” Tống Nam Thời hỏi lại: “Còn chưa kết thúc đâu.”

Nàng đi vào sảnh chính, lớn tiếng nói: “Mở họp!”



Sau một chén trà, mấy người ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn ở chính sảnh.

Tống Nam Thời cầm bút lông trong tay, viết lên hai chữ lớn xuống tờ giấy Tuyên Thành đặt trên bàn.

“Xem lại.”

Nàng nói: “Chúng ta xem xét tổng kết lại những gì đã xảy ra ở thành Trung Châu trước.”

Mọi người không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu.

Tống Nam Thời bắt đầu trước: “Đầu tiên có thể xác định Quỷ Khanh đi vào thành Trung Châu chính là vì truyền thừa của tiền bối. Hắn ta dùng Ngung Điểu mê hoặc thế gia, trở thành Thành chủ dựa vào thế gia, sau khi làm Thành chủ rồi thì bắt đầu bế quan, thật ra đều là vì tìm kiếm truyền thừa của tiền bối.”

Mọi người gật đầu.

Tống Nam Thời như suy nghĩ gì đó, nói: “Cho nên hắn ta đã biết truyền thừa ở thành Trung Châu từ lâu. Từ hành động đặt Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn lần cuối kia, hắn ta thậm chí còn biết truyền thừa được đặt ở Tứ Tàng Sơn, như vậy hiện tại có một vấn đề…”

Nàng đột nhiên nhìn về phía hai huynh đệ Diệp gia, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Vậy hắn ta biết chìa khóa truyền thừa có liên quan tới nhà các ngươi à?”

Lúc này một người lớn gan như Diệp Lê Châu lại bị câu hỏi của nàng làm cho giật mình.

Càng làm cho hắn sởn tóc gáy chính là, ca ca của hắn lại bình tĩnh trả lời: “Hắn ta chờ sau khi các ngươi đến Diệp gia mới dẫn Tống Nam Thời tới Tứ Tàng Sơn, như vậy chứng tỏ, có lẽ hắn ta không biết chìa khóa truyền thừa cụ thể là gì, nhưng chắc chắn hắn ta biết chìa khóa này nhất định có liên quan tới Diệp gia.”

Tống Nam Thời nghe vậy thì cười, ném bút đi, khoanh tay nói: “Vậy thì thật kỳ lạ. Một ngàn năm trước, khi tiền bối để lại giấy nợ, có lẽ tổ tiên Diệp gia các ngươi cũng không biết giấy nợ này được tiền bối dùng để làm gì chứ nhỉ? Các người cũng không biết nhà các người đã giữ một chìa khóa truyền thừa qua nhiều đời, sao Quỷ Khanh biết được? Năm đó hắn ta trèo cửa sổ nhìn thấy à?”

Tống Nam Thời chỉ dùng cách nói ẩn ý để thể hiện thắc mắc của mình, ai ngờ sau khi im lặng một lúc lâu, Vân Chỉ Phong lại chợt nói: “Cũng không phải là không thể.”

Tống Nam Thời: “Ngươi đùa cái gì vậy!”

Sau khi nói xong, nàng đột nhiên nhận ra có lẽ Vân Chỉ Phong không phải đang nói giỡn.

Nàng thấy Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Nếu một tu sĩ đã tới Độ Kiếp Kỳ, sống được ngàn năm cũng không thành vấn đề.”

Tống Nam Thời nghe vậy, bút lập tức rơi xuống.

Nàng nói: “Ý của ngươi là, Quỷ Khanh kia, hoặc có thể nói là bản thể của Quỷ Khanh, có thể sống cùng thời với tiền bối?”

Vân Chỉ Phong: “Có lẽ hắn ta còn biết tiền bối, cho nên hôm nay mới quan tâm tới truyền thừa của tiền bối như vậy.”

Hắn cười: “Nếu không thì nên giải thích thế nào về việc chìa khóa mà năm đó có lẽ chỉ có một mình tiền bối biết, Quỷ Khanh lại biết giấu ở chỗ nào chứ?”

Chính tổ tiên Diệp gia cũng không biết.

Khi tiền bối để lại chìa khóa thì đã phi thăng, chính ông ấy để lại đồ đương nhiên không có khả năng nói ra bên ngoài.

Vậy thì thật sự chỉ có một khả năng này.

Thật ra bản thể của Quỷ Khanh là một lão yêu quái đã sống hơn ngàn năm, năm đó khi tiền bối để lại truyền thừa thì hắn ta đã tận mắt nhìn thấy.

Có lẽ hắn ta chưa nhìn thấy tờ tờ giấy nợ mà tiền bối để lại, nhưng hắn ta đã thấy tiền bối đi vào Diệp gia.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao Quỷ Khanh canh Diệp gia nhưng không tự đoạt chìa khóa.

Hắn ta không biết chìa khóa là gì, nhưng hắn ta biết có liên quan tới Diệp gia.

Tống Nam Thời từ từ thở ra.

Nàng khó hiểu: “Cho nên, có lẽ kẻ muốn đoạt truyền thừa với ta là một lão yêu quái sống ngàn năm, vậy hắn ta định làm gì chứ?”

Trong thời gian này, hắn ta không phi thăng được à?



Vân Chỉ Phong nhún vai: “Điều này thì chúng ta không biết được, dù sao người sống một ngàn năm cũng không phải chúng ta.”

Tống Nam Thời vò đầu.

Giang Tịch thấy Tống Nam Thời khó hiểu, cũng nói: “Thật ra cũng chưa chắc là vậy, có lẽ là bản thể kia tự tính ra thì sao? Cũng có thể là hắn ta nghe được từ những người từng trải năm đó thì sao?”

Tống Nam Thời như suy nghĩ điều gì.

Tính khả năng đầu thì không chắc lắm, nếu bản thể của Quỷ Khanh có thể tính được chuyện một đại năng phi thăng, vậy hắn ta cũng đâu cần truyền thừa này.

Khả năng phía sau… thật sự cũng không phải là không thể.

Nàng thở dài: “Nhưng nếu hắn ta thật sự là một lão yêu quái sống một ngàn năm, hắn ta đoạt một cái truyền thừa như vậy để làm gì?”

Vân Chỉ Phong: “Mặc kệ là vì cái gì, nhưng hắn ta hao tốn nhiều công sức như vậy, chắc chắn sẽ không để uổng phí, nếu có một ngày bản thể kia tự tới, chúng ta cần phải chuẩn bị tốt cho việc đối mặt với lão yêu quái ngàn năm.”

Tống Nam Thời nghe vậy càng muốn vò đầu.

Hơn nữa trong lúc vò đầu, nàng cũng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Ban đầu, cho dù là Quyết Minh Tử hay là Quỷ Khanh, khi bọn họ chuẩn bị lấy truyền thừa của tiền bối, Tống Nam Thời còn chưa xuất hiện mà?

Nàng không xuất hiện, không có ai gọi là “người có duyên”, hai người này bố trí nhiều năm, chắc chắn không phải để chờ nàng.

Nói cách khác, trước khi nàng xuất hiện, bọn họ thật ra có biện pháp gì khác, mạnh mẽ lấy truyền thừa đi.

Chỉ là Tống Nam Thời đột nhiên xuất hiện, hai người muốn lợi dụng nàng để lấy đồ, lúc này mới lật thuyền trong mương.

Vậy ngay từ đầu bọn họ đã chuẩn bị như thế nào để phá lớp phòng vệ kỹ càng của đại năng phi thăng rồi lấy truyền thừa chứ?

Tống Nam Thời đột nhiên rùng mình, cảm thấy chắc rằng đó không phải là một thủ đoạn hay ho gì.

Bản tổng kết này chỉ tổng kết ra suy đoán bản thể của Quỷ Khanh có thể là lão yêu quái ngàn năm, khiến mọi người cảm thấy lo âu.

Tống Nam Thời thấy mọi người đều đang căng thẳng, lập tức tan họp.

Nhưng sau khi tan họp, nàng lại trộm tìm Diệp Tần Châu.

Có một số chuyện, Diệp Tần Châu không muốn để những người khác biết, nàng cũng không tiện nói thẳng.

Diệp Tần Châu mở cửa cho nàng, nàng lập tức nói: “Ngươi cảm thấy, có phải bản thể kia của Quỷ Khanh có liên quan tới Diệp gia các ngươi không?”

Ban đầu nàng còn chưa cảm thấy vậy, nhưng sao lại trùng hợp thế.

Bản thể của Quỷ Khanh là lão quỷ ngàn năm, lời nguyền Diệp gia cũng bắt đầu vào khoảng thời gian đó, mà nay Quỷ Khanh còn có thể tác động tới lời nguyền của Diệp Tần Châu.

Hơn nữa lúc trước Thạch tiền bối vay tiền còn cố ý tìm Diệp gia thật sự khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Diệp Tần Châu nghe nàng nói, nhẹ nhàng cười, mở miệng nói thẳng: “Thật ra ta còn đoán được nhiều hơn.”

Tống Nam Thời nhướng mày: “Hả?”

Diệp Tần Châu: “Ta cảm thấy, có lẽ bản thể của Quỷ Khanh chính là đệ tử nguyền rủa huyết mạch năm đó.”

Tống Nam Thời kinh ngạc: “Nhưng không phải đệ tử Diệp gia các ngươi học đao sao? Hắn ta là Quẻ sư mà!”

Diệp Tần Châu trực tiếp lấy gia phả ra.

Y nói: “Một ngàn năm trước, Diệp gia cũng chính là Thẩm gia năm đó, có một đệ tử sau khi học đao pháp đã tự xin rời khỏi gia tộc.”

Sau khi rời khỏi gia tộc thì không thể dùng đao pháp gia truyền.

Hắn ta lại học quẻ thuật một lần nữa, dường như cũng không kỳ lạ lắm.

Tống Nam Thời vừa cúi đầu đã thấy được cái tên trên đó.

Thẩm Bệnh Dĩ.

Diệp Tần Châu nhàn nhạt nói: “Lời nguyền huyết mạch, dù sao cũng có hai chữ huyết mạch, không cùng huyết thống không thể bị nguyền rủa. Ngàn năm trước Thẩm gia có mấy trăm tộc nhân, tuổi thọ tu sĩ tầm ngàn tuổi cũng có vài ba thế hệ, dựa vào mức độ đoản mệnh của Diệp gia chúng ta, có lẽ tu vi bình thường sẽ có thể sống một vài trăm năm, còn người tài năng xuất chúng thì sống không đến cuối đời của người thường, phần lớn người trong tộc không muốn có tai họa đời sau, cho dù gả cưới cũng chỉ tìm người phàm, đến bây giờ mấy trăm người chỉ còn hai huynh đệ chúng ta, Diệp gia chúng ta không có huyết mạch khác.”

Tống Nam Thời nhìn chữ “Chết” màu đỏ trên gia phả cả tộc, mà người không bị tô màu đỏ, ngoại trừ hai huynh đệ Diệp gia, cũng chỉ còn lại Thẩm Bệnh Dĩ từ ngàn năm trước.

Tống Nam Thời ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt Diệp Tần Châu lộ ra vẻ mờ mịt.

Y hỏi: “Tống cô nương, ngươi nói, nếu người đã từng nguyền rủa từ ngàn năm trước giờ đây còn đang theo dõi chúng ta, ta và Lê Châu phải sống thế nào?”

Tống Nam Thời không nói gì.

Một lát sau, nàng đột nhiên nói: “Diệp Tần Châu.”

Diệp Tần Châu ngẩng đầu.

Nàng nói: “Ta nói sẽ có một ngày ta giải trừ được lời nguyền này dễ như trở bàn tay, ngươi có tin ta không?”

Diệp Tần Châu im lặng một lát, gật đầu: “Ta tin.”

Tống Nam Thời: “Được rồi, vậy trước khi ta có năng lực như vậy, nhiệm vụ của ngươi chính là sống cho thật tốt. Sẽ nhanh thôi, cho nên ngươi cũng không thể bỏ cuộc.”

Diệp Tần Châu bật cười.

Tống Nam Thời lại không cười, nàng nâng tay lên: “Chúng ta đập tay thề đi.”

Diệp Tần Châu: “Đập tay thề.”

Hai bàn tay chạm vào nhau.



Khi Tống Nam Thời đi ra, thấy ngay Vân Chỉ Phong ở trong sân.

Nàng ngập ngừng: “Ngươi nghe thấy rồi?”

Vân Chỉ Phong: “Ta vừa mới đi ngang qua, không cố ý nghe đâu.”

Tống Nam Thời đi sang bên đó: “Nghe thấy cũng không sao, các ngươi cũng nên biết.”

Nàng nói rồi, thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn đi ra ngoài? Chúng ta đi cùng nhau đi.”

Vân Chỉ Phong gật đầu: “Được.”

Hai người đi tới cửa, Tống Nam Thời mới nhớ ra hỏi một câu: “Đúng rồi, ngươi ra ngoài làm gì?”

Vân Chỉ Phong cũng thuận miệng trả lời: “À, ta muốn nhận nhiệm vụ để nuôi sống chúng ta… nuôi sống ta.”

Tống Nam Thời: “…”

Vừa nãy hắn nói “chúng ta” đúng không?

Có phải ngươi cố ý không?

Tống Nam Thời coi như không nghe thấy, đi theo hắn ra ngoài, xem hắn chuẩn bị kiếm tiền như thế nào.

Sau đó nàng thấy Vân Chỉ Phong đi thẳng đến Vạn Sự Đường, đi tới trước bức tường trắng dán các nhiệm vụ để xem.

Tống Nam Thời cho rằng hắn đang lựa chọn nhiệm vụ.

Sau đó nàng thấy hắn giơ tay, xoạt xoạt xoạt xé xuống, hết tờ này đến tờ khác.

Tống Nam Thời: “…”

Kiếm tiền nuôi gia đình, hắn đang rất nghiêm túc…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.