Đã biết Thẩm Bệnh Dĩ là bản thể của đám dược liệu kia.
Lại biết, nàng coi lão nhân như sư tôn, lão nhân là đồ đệ Thẩm Bệnh Dĩ.
Hỏi: Vấn đề luân lý giữa nàng và đám dược liệu.
Tống Nam Thời im lặng, cùng Sư lão đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Sư lão đầu đang đợi Tống Nam Thời sửng sốt: “?”
Ông ấy khó hiểu: “Con nhìn ta như vậy làm gì?”
Hiện giờ nàng không nên sốt ruột hỏi ông ấy Thẩm Bệnh Dĩ là ai sao?
Tống Nam Thời im lặng một lát, lại thật sự thật lòng nói: “Không có gì.”
Nàng thành khẩn: “Chỉ cảm thấy, lúc trước người không nghe Chưởng môn khuyên bảo thu con làm đồ đệ, thật là quá chính xác.”
Sư lão đầu: “…”
Ông ấy không nhịn được tò mò: “Xem ra tiểu lão nông ta còn kém hơn Bất Quy Kiếm Tôn, sao tiểu lão nhân xứng làm sư tôn con.”
Tống Nam Thời rất chân thành nói: “Không, ý con nói là người anh minh thần võ.”
Tiểu lão đầu: “Xem ra anh minh thần võ cũng không đủ tư cách nhận Tống tiên tử làm đồ đệ.”
Tống Nam Thời: “Không, không, không, không phải vấn đề của người.”
Sư lão đầu đang muốn tiếp tục nói thì nghe nàng chân thành nói: “Chủ yếu là lòng con đã coi Thẩm Bệnh Dĩ làm tôn tử, người lại làm đồ đệ của ông ta. Nếu con lại làm đồ đệ của người, vậy rốt cuộc ai là tôn tử của ai?”
Sư lão đầu: “…”
Ông ấy bị “tôn tử” tràn ngập đầu óc làm choáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/2604316/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.