Nhưng lúc này, đám Tống Nam Thời còn hoàn toàn không biết gì về lời đồn thái quá này cả.
Tống Nam Thời chống lại tầm mắt “Ta đứng đây xem con tìm đường chết” của Sư lão đầu, thúc giục Vân Chỉ Phong liên hệ huynh đệ Diệp gia.
Vân Chỉ Phong không nhúc nhích, ngược lại hỏi: “Lấy tu vi hiện tại của nàng, dùng một lần quẻ Càn cần tiêu hao bao nhiêu linh lực?”
Tống Nam Thời chép miệng, nói: “Vậy phải xem dùng nó làm cái gì?”
Vân Chỉ Phong: “Ví dụ như?”
Tống Nam Thời chột dạ, nói: “Ví dụ như, nếu ta chỉ dùng quẻ Càn cứu sống một con chó con mèo ven đường, hơn nữa con chó con mèo này ngày sau sẽ không đột nhiên mở ra linh trí, sẽ không tu luyện thành yêu, sẽ không liên lụy một loạt nhân quả thậm chí mang đến rúng động cho toàn bộ Tu Chân Giới ở mấy chục mấy trăm năm sau thì ta đây dùng một lần quẻ Càn sẽ tiêu tốn linh lực không nhiều hơn người ta tính mệnh vài lần lắm.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Mọi người: “...”
Nghe thì có vẻ ổn đấy, nhưng liên tiếp nhiều “Sẽ không” như vậy chồng lên nhau, sao làm người nghe mà lòng hốt hoảng.
Vân Chỉ Phong im lặng một chút, hỏi: “Vậy nếu như kia thì sao? Ví dụ như nàng cứu một con chó. Trăm năm sau nó tu luyện thành yêu, yêu quái này tâm tư tà ác, tai họa nhân gian, giết người vô số. Nàng lại phải làm sao bây giờ?”
Tống Nam Thời cũng im lặng một chút, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/2604307/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.