Chương trước
Chương sau
 

Ngoại truyện 4

Thân thể Vân Chỉ Phong không chỉ không tồi, năng lực học tập cũng rất không tồi.

Không tồi đến Tống Nam Thời hoài nghi có phải hắn giấu nàng đi học thêm cái gì không.

Mãi đến nửa đêm về sáng, Vân Chỉ Phong lần thứ ba vào phòng tắm suối nước nóng chuẩn bị nước ấm cho nàng. Tống Nam Thời nằm nghiêng trên giường buồn ngủ đến không mở được mắt, tay tùy ý sờ soạng trên giường, vậy mà sờ được ra một ngăn ngầm. Nàng mở thì thấy một quyển sách ở bên trong.

Tống Nam Thời lấy ra không nhìn kỹ đây sách gì, tùy tiện mở ra.

Sau đó nàng thấy trên sách vẽ tư thế kỳ lạ một đôi nam nữ sinh động như thật.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng ngơ ngác nghĩ, đây thật sự là tư thế mà con người có thể làm à?

Một bàn tay to đột nhiên xuất hiện từ phía sau nàng, rút quyển sách trên tay nàng ra.

Tống Nam Thời sợ hãi kinh ngạc, vừa quay đầu, thấy Vân Chỉ Phong khoác áo đơn một tay cầm sách, suy tư nhìn vào tờ mà nàng mở ra.

Sau đó hắn nhìn về phía Tống Nam Thời: “Nàng thích... kiểu này?”

Tống Nam Thời: “...”

Xong rồi, eo nàng sắp đứt rồi.

Sau đó là nửa đêm về sáng đằng đẵng.

Thân thể không tồi hơn nữa năng lực học tập cũng không tồi, kết quả cuối cùng là, ngày hôm sau, nét mặt Tống Nam Thời thận hư từ trên giường bò dậy.

Vân Chỉ Phong đã tỉnh từ sớm, tinh thần toả sáng, đang ở bên cạnh nhìn nàng.

Hắn thấy Tống Nam Thời đứng dậy, lập tức duỗi tay đỡ nàng.

Tống Nam Thời nghiêm mặt, “Bốp” một cái đẩy tay hắn ra, khô cằn nói: “Không cần, ta tự dậy.”

Vân Chỉ Phong muốn nói lại thôi: “Nhưng mà đêm qua không phải nàng nói...”

Tống Nam Thời vội vàng ngắt lời hắn, ậm ờ nói: “Chàng đã bôi thuốc cho ta.”

Vân Chỉ Phong: “Vậy eo nàng...”

Tống Nam Thời nghiến răng nghiến lợi: “Ta chịu được!”

Nàng chống lại cái eo đau xót, mạnh mẽ đứng dậy.

Nhưng mà, chờ chân chạm đất rồi, nàng mới phát hiện, vấn đề không chỉ mỗi eo.

Hai đùi nàng vừa mỏi vừa mềm, chạm đất suýt nữa nằm sấp xuống, vẫn được Vân Chỉ Phong đỡ một phen mới đứng lên nổi.

Chỗ bắp đùi còn lâm râm đau, không biết đêm qua bị hắn cắn hay là chỗ khác...

Eo đau chân mỏi, cả người nàng đều khó chịu, miễn cưỡng được Vân Chỉ Phong đỡ ngồi ở trên ghế, người khởi xướng lập tức đưa đến một chén trà nóng.

Tống Nam Thời miễn cưỡng uống một ngụm, độ ấm vừa vặn, còn có vị ngọt vừa phải.

Nàng cố khen hai câu: “Thả gì vào đây thế? Cũng không tệ lắm?”

Trong giọng nói có phần nghẹn ngào.

Vân Chỉ Phong thành thật nói: “Là mật ong, cho nàng nhuận họng. Ngày hôm qua, nàng...”

Tống Nam Thời ngẩng đầu, nhìn hắn với đôi mắt cá chết.

Vân Chỉ Phong ý thức được nguy cơ, ngậm miệng lại không nói.

Tống Nam Thời như một con cá muối bị hút khô tinh khí, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, uể oải ủ rũ nói: “Vân Chỉ Phong, ta cảm thấy ta càng thích dáng vẻ chính nhân quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn của chàng.”

Vân Chỉ Phong không khỏi bật cười.

Hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi Tống Nam Thời, nói nhỏ: “Nhưng ta rất thích dáng vẻ của nàng đêm qua.”

Sau đó, Tống Nam Thời lại dậy muộn một canh giờ.

Chờ Tống Nam Thời lần thứ hai thu dọn xong, hai người từ phòng ngủ đi ra tiền thính, mấy người Giang Tịch sáng sớm đã chờ ở sảnh ngoài đều rảnh đến ngồi xổm trên mặt đất đếm kiến.

Thấy bọn họ nắm tay nhau đi đến, trước mắt Giang Tịch sáng ngời, giơ tay muốn chào hỏi.

Sau đó hắn khựng lại.

Hiện tại đối lập giữa Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong quá mức mãnh liệt.

Một người như một lọ mỹ nhan đan lóa mắt, một người khác như là chịu đựng ba ngày không ngủ.

Cả người hắn không hiểu ra sao, sau đó không nhịn được nói: “Sao thế? Đêm qua các ngươi đánh nhau à?”

Tống Nam Thời: “...”

Ngươi nói đánh nhau cũng không có vấn đề gì.

Tống Nam Thời cạn lời, Chư Tụ ở cạnh lôi kéo Giang Tịch, hạ giọng nói: “Đừng nói bừa!”

Nàng ấy nhìn thoáng qua Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong đều tăng tu vi, không nhịn được nghĩ xem ra bọn họ song tu thật sự có hiệu quả rõ ràng.

Nhưng mà xem sắc mặt thì...

Chư Tụ nhìn Tống Nam Thời uể oải ủ rũ, rất muốn hỏi có phải bọn họ biến song tu thành công pháp thải âm bổ dương gì không.

Nhưng mà không được, hỏi là vỡ lở ra hết.

Chư Tụ cảm thấy mỹ mãn.

Hai người ôm tâm tư riêng, chỉ có Úc Tiêu Tiêu ở bên còn không hiểu ra sao.

Nàng ấy không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

Chư Tụ lôi kéo tiểu sư muội, nói cho có lệ: “Cái này không phải con nít con nôi nên biết.”

Úc Tiêu Tiêu xem sư tỷ không muốn, bèn không kiềm được liếc con thỏ đen trên vai một cái.

Nàng nghĩ nếu không sau khi về hỏi Trì Thuật An?

Tống Nam Thời xem nét mặt của ba người ở trong mắt, không nhịn được hỏi: “Sáng sớm mấy người chạy đến đây làm gì?”

Giang Tịch nhắc nhở: “Đã là giữa trưa.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng hít sâu một hơi: “Vậy giữa trưa các người chạy đến làm gì?”

Giang Tịch nói: “Thứ nhất thì đến xem hai ngươi.”

Tống Nam Thời đang muốn nói bọn họ có gì mà xem thì nghe Giang Tịch tiếp tục nói: “Thứ hai thì...”

Hắn đột nhiên vươn tay không biết từ chỗ nào móc ra một con chim có cánh màu xanh lơ.

Ánh mắt đầu tiên nhìn sang, Tống Nam Thời không quá để ý, nhưng mà ánh mắt thứ hai...

“Thanh Điểu?” Giọng nàng không kiềm được cao lên một tông.

Thân hình Thanh Điểu mà ngày hôm qua bọn họ mới vừa gặp rút nhỏ mấy chục lần, uể oải ủ rũ nằm ở lòng bàn tay Giang Tịch.

Nó nghe thấy giọng Tống Nam Thời, mệt mỏi lên tiếng.



Giang Tịch ở cạnh nói: “Huynh nhặt được nó ở sau núi. Huynh nghĩ vẫn nên đưa qua đây cho muội.”

Tống Nam Thời: “... Cho nên huynh nhịn đến bây giờ mới nói?”

Giang Tịch chột dạ chọc chọc thân thể Thanh Điểu, nói: “Không sao, không chết đâu.”

Thanh Điểu bị chọc hơi hồi thần, Tống Nam Thời vội hỏi: “Ngươi bị sao thế?”

Thanh Điểu yếu ớt nói: “Trên đường trở về, Thanh Điểu vừa lúc gặp lôi kiếp tiến giai, vì chống đỡ lôi kiếp, hao hết lực lượng.”

Giang Tịch ở cạnh nhỏ giọng bổ sung: “Lúc huynh phát hiện nó ở sau núi, hai huynh đệ Diệp Tần Châu ngày hôm qua đến tham gia hôn lễ của muội vừa hay cũng ở đó. Bọn họ không nhận ra Thanh Điểu, tí nữa thì nướng nó ăn.”

Tống Nam Thời thương hại nhìn con chim kia một cái, bởi vì cảm thấy nó thật sự quá thảm, đặc biệt dùng quẻ Càn.

Thanh Điểu khôi phục sức sống mắt thường có thể thấy.

Tống Nam Thời hỏi: “Hiện tại ngươi có thể về không?”

Thanh Điểu ngượng ngùng nói: “Chưa thể. Thanh Điểu còn cần khôi phục linh lực.”

Tống Nam Thời đưa Phật đưa đến Tây Thiên, lập tức nói: “Được rồi, ngươi khôi phục linh lực thế nào? Ta giúp ngươi!”

Thanh Điểu vui mừng quá đỗi, nói ngay: “Thanh Điểu là thần thú, nếu khôi phục linh lực thì chỉ cần ăn chút linh thạch là được! Đa tạ đại nhân giúp đỡ!”

Tống Nam Thời: “...”

Xong rồi! Mạnh miệng nói sớm.

Nàng không nhịn được nhìn thoáng qua Trì Thuật An.

Thần thú các ngươi đều ăn linh thạch lớn lên à?

Nàng lại nhìn về phía Thanh Điểu, Thanh Điểu đang tha thiết nhìn nàng.

Tống Nam Thời im lặng một lúc lâu sau đó bình tĩnh hỏi: “Vậy ngươi ăn củ cải được không? Ở chỗ ta còn một ít củ cải.”

Thanh Điểu: “...”

Nó không nhịn được nói: “Đại nhân, tộc Thanh Điểu chúng ta nếu không đúng hạn về Tiên giới thì ở nhân gian sẽ dần dần mất linh lực.”

Tống Nam Thời rối rắm.

Nàng cảm thấy tốt xấu gì người ta cũng đến vì đưa quà tân hôn cho nàng, thế nào cũng không thể để người ta rơi vào kết cục như vậy.

Nàng liếc Vân Chỉ Phong một cái.

Vân Chỉ Phong lập tức hiểu, gật đầu với nàng.

Tống Nam Thời thấy thế, quay đầu lại nói với Thanh Điểu: “Được rồi, ta giúp ngươi!”

Thanh Điểu vui mừng quá đỗi.

Sau đó Tống Nam Thời lập tức lấy ra một đống linh thạch.

Thanh Điểu thấy thế không nhịn được thầm cảm thán hai vị đại nhân thật là hào phóng.

Cũng không biết vì sao lúc nó ăn, ánh mắt hai người đều sáng quắc nhìn chằm chằm nó.

Mãi đến khi no ăn no rồi, ợ một cái, muốn nói cảm ơn Tống Nam Thời.

Sau đó thấy Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong liếc nhau: “Chàng nhớ kỹ chưa?”

Vân Chỉ Phong gật đầu: “Đã nhớ kỹ, Thanh Điểu ăn 320 linh thạch.”

Tống Nam Thời lập tức nhận giấy trong tay Vân Chỉ Phong, đặt dưới móng vuốt Thanh Điểu đang ngây ra, sau đó ôn hòa nói: “Ngươi xem, đây là giấy nợ mà ngươi ăn những linh thạch đó, đây là giấy tờ chi phí chúng ta tu sửa Vạn Tượng Tháp hai mấy năm qua. Lúc ngươi trở về, thuận tiện mang về, giao cho Thạch tiền bối. Ngươi cứ nói với ông ấy, để ông ấy chuẩn bị sẵn linh thạch, chờ chúng ta phi thăng lên, mấy thứ này đều cần ông ấy chi trả...”

Một tờ giấy nợ, một tờ giấy kê khai, cứ vậy đặt ở trước mặt Thanh Điểu.

Thanh Điểu: “...”

Những lời như hào phóng này vẫn nói hơi sớm rồi.

Nó không nhịn được hỏi: “Giấy nợ?”

Tống Nam Thời: “Ngươi cũng có thể coi nó thành phí chuyển phát nhanh từ Tiên giới đến Nhân gian, chẳng qua phí này phải trả. Chúng ta ở đây ứng trước, lúc ngươi trở về nói cho Thạch tiền bối một tiếng, trả phí chuyển phát nhanh cho chúng ta.”

Thanh Điểu: “...”

Nó không kiềm được nhìn về phía hai vợ chồng này.

Vẻ mặt hai vợ chồng đúng lý hợp tình, không hề có tí ngượng ngùng nào.

Tống Nam Thời còn cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên! Nếu ngươi không đưa hộ thì, phí chuyển phát nhanh này, ngươi phải trả ~”

Thanh Điểu lập tức nói: “Thanh Điểu ắt không nhục mệnh!”

Vì thế, một canh giờ sau, Thanh Điểu mang theo hai tờ giấy, hốt hoảng trở về Tiên giới.

Lúc nó trở về, một đám thần tiên lập tức biết tin, Thanh Điểu vừa vào Tiên giới, đã bị vây quanh.

Đám thần tiên mồm năm miệng mười bắt đầu hỏi.

“Hôn lễ của Chấp Pháp Thần và Ma Thần thế nào? Ngươi ở lại xem lễ à? Nếu không sao về muộn thế?”

“Chấp Pháp Thần và Ma Thần thích quà mà chúng ta đưa không?”

“Hai vị chính thần có dễ ở chung không?”

“Có phải Ma Thần rất hung ác không?”

Thanh Điểu ngơ ngác đứng ở giữa, sau một lúc lâu, hốt hoảng nghẹn ra một câu: “Rất phức tạp.”

Thần tiên bất mãn.

Phải là phải, không phải là không phải, rất phức tạp là câu trả lời thế nào đấy.

Trong lòng Thanh Điểu có khổ mà không dám nói.

Nó muốn nói hai vị chính thần tám phần không thích quà của các ngươi, bởi vì bọn họ thoạt nhìn càng thích tiền hơn.

Nó còn muốn nói bọn họ dễ ở chung đấy nhưng mà keo kiệt.

Nhưng nó không dám nói bậy về bọn họ.

Thế nào là nói bậy chứ? Chính là lặp lại một lần lời bọn họ đã làm.

Thanh Điểu lộ ra nụ cười mỏi mệt.

Mãi đến khi có người chờ mong hỏi: “Vậy hai vị chính thần có bảo ngươi mang gì cho chúng ta không?”

Cả người Thanh Điểu chấn động, cuối cùng nhớ đến nhiệm vụ của mình.

Nó lập tức tìm kiếm một vòng trong đám người, cuối cùng, tầm mắt dừng ở Thạch tiền bối ở ngoài đám người hóng chuyện.

Nó nói ngay: “Hai vị chính thần bảo ta đưa đồ về, nhưng chỉ đưa cho một mình Thạch đại nhân!”

Thạch tiền bối sửng sốt, sau đó đôi mắt sáng ngời.

Chúng thần lập tức ghen ghét nhìn sang.

Đối mặt ánh mắt ghen ghét của bọn họ, Thạch tiền bối vừa cười đắc ý vừa khiêm tốn nói: “Xin lỗi, xin lỗi! Ta có ơn truyền thừa với con bé kia. Có lẽ con bé cũng nhớ ta, cho nên ngày vui thành thân vẫn còn nghĩ đến ta ha ha ha ha!”

Ông ấy đắc ý đi đến, Thanh Điểu nhìn ông ấy với vẻ thương hại.

Ông ấy chờ mong: “Bọn họ đưa cho ta cái gì?”



Mang theo hai tờ giấy.

Nhưng Thanh Điểu cảm thấy, vẫn phải cho Thạch đại nhân tí thể diện.

Vì thế nó nói: “Vẫn về phủ đệ cả Thạch đại nhân rồi ta đưa Thạch đại nhân đi.”

Thạch tiền bối lập tức sung sướng nói: “Chắc là hiếu kính với ta. Vậy ta không tiếp các vị được nữa ha ha ha ha!”

Mọi người ghen ghét nhìn bóng dáng ông ấy và Thanh Điểu dần dần đi xa.

Thiên Đế ở Thiên cung cũng nghe thuộc hạ bẩm báo.

Ông ta không khỏi nhắm mắt lại.

Một Chấp Pháp Thần, một Ma Thần, còn có một Tinh Tú Thần chấp chưởng tinh bàn chủ về tiên đoán.

Hai người là phu thê, một người khác lại có quan hệ tốt với bọn họ như vậy...

Ba vị Thần này, chỉ xách riêng ra một người đều không thể khinh thường, nếu thật sự kết thành đồng minh sắt thép, vậy Tiên giới còn có người nhìn đến Thiên Đế này ư?

Đặc biệt là Chấp Pháp Thần.

Quyền chấp pháp, thẩm phán, khiển trách.

Những quyền lực này trước kia không có thần chức, đều do ông ta quản lý.

Mà nay...

Ông ta không khỏi nói: “Quan hệ giữa bọn họ thật sự tốt vậy à?”

Ông ta vừa dứt lời, một cấp dưới vội vàng đi vào, gấp gáp nói: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện!”

Thiên Đế bình tĩnh: “Chuyện gì?”

Chẳng lẽ còn có thể là mấy người họ quậy chắc?

Ông ta nghe cấp dưới đầy hóng hớt nói: “Ngay vừa rồi, Thạch đại nhân đuổi Thanh Điểu ra ngoài! Hơn nữa tuyên bố trước mặt thần tiên mình không đội trời chung với Chấp Pháp Thần và Ma Thần! Hiện tại mọi người đều nói là bọn họ xé mặt rồi!”

Thiên Đế: “...”

Hạnh phúc đến quá đột nhiên.

Sao vậy? Cuối cùng Thiên Đạo bắt đầu quan tâm đến ông ta à?

Thiên Đế không khỏi được yêu mà sợ.

...

Tống Nam Thời không biết chuyện xảy ra trên Tiên giới, không biết Thạch tiền bối muốn không đội trời chung với nàng.

Sau khi đại hôn, nàng thấy Vạn Tượng Tháp đã tu sửa xong, không còn cần nàng ở lại trông coi phòng bị đám tà ma kia, bèn thu dọn đồ với Vân Chỉ bao lớn bao nhỏ vân du tứ hải.

Chư Tụ tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ quyết định của hai người, nhưng hiện tại sự nghiệp nhà hỏa táng của nàng ấy không ngừng phát triển, còn ý tưởng muốn tấn công vào ngành địa ốc Tu Chân Giới, chỉ có thể tiếc nuối bỏ cuộc.

Mà Giang Tịch thì bắt đầu tìm kiếm biện pháp để Liễu lão nhân có thân thể thực. Vì tìm kiếm bí pháp đáng tin cậy ở Tu Chân Giới, tìm đánh toàn bộ khắp Tu Chân Giới, thuyết phục không ít tiểu đệ, cũng kéo không ít thù hận.

Úc Tiêu Tiêu lại bởi vì thiên phú Thể tu xuất sắc, được môn phái Thể tu nhìn trúng, đi giao lưu học thuật.

Tuy tiểu sư muội bị bệnh sợ hãi xã hội, nhưng nàng cực kỳ quý trọng cơ hội có thể giao lưu tiến bộ lần này nên cắn răng đi. Trì Thuật An thấy thế, cực kỳ yêu đương mù quáng bỏ qua cơ hội thí luyện mà phụ thân chuẩn bị cho mình, tung ta tung tăng đi theo.

Yêu hoàng tức đến viết thư cho Tống Nam Thời mắng to thằng con toi cơm nhà mình, luôn mồm muốn một lần nữa bồi dưỡng Thái tử khác.

Tống Nam Thời cất thư đi, ngồi trên lưng lừa huynh rung đùi đắc ý nói: “Yêu hoàng đã nói câu này hai mươi mấy năm rồi, cũng không thấy ông ta phế Trì Thuật An.”

Vân Chỉ Phong ở cạnh nhìn nàng, chợt hỏi: “Eo nàng còn đau không?”

Tống Nam Thời không khỏi cứng đờ cả người, sau đó lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Chàng còn không biết xấu hổ mà hỏi à.”

Vân Chỉ Phong dứt khoát lưu loát xin lỗi: “Ta sai rồi.”

Tống Nam Thời ngồi trên lưng lừa huynh phất phất tay, nói: “Đi với ta một lần, ta sẽ tha thứ cho huynh.”

Trong mắt Vân Chỉ Phong hiện ra ý cười lấp lánh, nói: “Tuân mệnh.”

Lừa huynh nghiêng đầu thở phì một cái, cực kỳ bất mãn với hành động ngọt ngào của hai người.

...

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong ở bên ngoài chơi gần hai mươi năm mới trở về.

Đám Chư Tụ đón người, Chư Tụ vừa thấy Tống Nam Thời thì rất hâm mộ nói: “Tu vi của sư muội lại tăng một khoảng lớn.”

Tống Nam Thời lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, rất không muốn nói về việc dọc theo đường này, tu vi của mình tăng ra sao.

Chỉ không khỏi sờ cái eo đau mỏi của mình.

Giang Tịch hỏi: “Lần này các ngươi về làm gì thế?”

Tống Nam Thời liếc Vân Chỉ Phong một cái.

Sau đó Vân Chỉ Phong trầm giọng nói: “Dường như ta sắp phi thăng, trở về bế quan.”

Mấy người lập tức sửng sốt, sau đó không khỏi hỏi: “Bế quan chuẩn bị phi thăng?”

Vân Chỉ Phong lại lắc đầu nói: “Không, bế quan đè tu vi xuống. Ta chờ Nam Thời.”

Giang Tịch sửng sốt, vừa cảm khái vừa hâm mộ nói: “Các ngươi đúng là...”

Lại không nói đúng là cái gì.

Vân Chỉ Phong bế quan đè tu vi xuống, mà sau khi Sư lão đầu đột phá tâm ma, tu vi tiến triển cực nhanh, phi thăng trước bọn họ một bước.

Ngày ông ấy phi thăng, một đầu tóc bạc chuyển thành tóc đen, cuối cùng không còn thấy dáng vẻ tuổi già sức yếu.

Ông ấy không khỏi cười to, khí phách hăng hái nói: “Ta đi Tiên giới tranh thần vị trước, sau đó chờ các ngươi lên!”

Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn không trung, thật lâu sau không nói gì.

Một ngày nào đó vào mười lăm năm sau, Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy hình như mình sắp phi thăng.

Khi đó, Vân Chỉ Phong đã sắp không đè tu vi được.

Hai người cùng nghênh đón lôi kiếp của mình.

Không đầy trăm tuổi phi thăng, toàn bộ Tu Chân Giới đều hiếm thấy, càng miễn nói đến việc hai người này còn có sẵn hai thần vị trước khi phi thăng.

Ngày bọn họ phi thăng, gần như Tu Chân Giới đều chạy đến xem. Thần tiên trên Tiên giới vẫn luôn chờ bọn họ phi thăng cũng ghé vào cùng xem náo nhiệt.

Lôi kiếp phi thăng của bọn họ long trọng đến trước nay chưa từng có, thậm chí đến cả thần tiên trên Tiên giới kiến thức rộng rãi cũng từng thấy cảnh như vậy.

Tống Nam Thời cứ vậy đi qua lôi kiếp đầy trời, cùng Vân Chỉ Phong bước vào Tiên giới trong ánh sáng vàng thăng Thần.

Lúc này, Thạch tiền bối còn đang đứng trong đám người hóng hớt.

Tống Nam Thời lập tức vui mừng chào hỏi ông ấy, nhiệt tình hỏi: “Tiền bối, ngài chuẩn bị xong linh thạch chưa?”

Thạch tiền bối không nói hai lời, quay đầu chạy thẳng.

Vì thế, cùng ngày bọn họ phi thăng, nửa Tiên giới đều biết hai vị tân thần có tranh cãi kinh tế với Tinh Tú Thần.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.