Rất nhanh sau đó chúng tôi đã về đến nhà, tôi để hai người xuống xe trước rồi mới đi đậu xe. Lúc tôi đi về có bấm máy gọi cho Phương Vi Chu song hắn mãi không nghe.
Tôi nhanh chóng đi lên nhà, mẹ đã mở cửa sẵn, trong nhà ngoài dì Lý thì còn có thêm một người nữa. Giọng nói này không tính là xa lạ, đó là một người con của dì Lý. Cậu ta nhỏ hơn tôi năm tuổi, học thiết kế, năm trước vừa tốt nghiệp đại học, trước mắt đang làm việc cho một quán cà phê, đồng thời thiết kế trang sức để bán trên mạng internet.
Tuy nhiên cậu ta lại không có khí thế cẩu thả hiếu thắng của người trẻ tuổi, bình thường cũng thấy cậu ta rất nghiêm túc. Dẫu bán đồ trang sức song trên người lại không đeo cái gì. Cậu ta thấy tôi bước vào thì lập tức chào hỏi.
Dì Lý nói: “Sáng nay dì gọi thằng nhóc đi chợ mua được ít đồ, dì nghĩ mấy ngày nay con cũng bận rồi nên không có thời gian đi sắm đâu. Mẹ con lại vừa về nhà, không ra ngoài ngay được, nên hôm nay cứ nghỉ ngơi cho thoải mái đi.
Quả nhiên trên bàn có vài túi đồ khá to, nhìn qua có vẻ là đồ ăn sống. Tôi nói ngay: “Thực sự cảm ơn dì nhiều.”
Mẹ nói: “Lại phiền mẹ nó rồi.”
Dì Lý nói tiếp: “Có gì đâu chứ, tôi có thấy phiền gì đâu.” Rồi vỗ vỗ lên vai con trai: “Nó cũng rảnh nữa mà.”
Dì nhìn con mà cười, không nói gì thêm.
Bởi vì mẹ tôi cần thời gian nghỉ ngơi nên dì Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh/770310/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.