Tôi nhìn lại đồng hồ, do dự một hồi rồi vẫn quay về công ty. Trên đường đi nhân tiện mua thêm mấy đồ ăn uống. Tôi không gọi lại cho Phương Vi Chu mà đi thẳng lên tầng luôn. Trên tầng hầu như các bộ phận đều đã tắt đèn, lối đi nhỏ giữa hai bên vẫn còn sáng thôi, tuy nhiên lại bị tấm chắn hai bên che khuất cho nên nhìn thật buồn bã ảm đạm.
Thực ra lúc này mới tầm bảy rưỡi thôi, trước kia tôi còn phải ở lại lâu hơn, thậm chí đến lúc hành lang đã tắt đèn, chỉ có thể dựa vào ánh đèn màn hình điện thoại để đến tháng máy. Tại thời điểm đó, Phương Vi Chu đã đứng trước cửa thang máy chờ tôi. Nhớ lại lúc đó, cửa thang máy mở, không ngờ hắn lại ở bên ngoài nên thật là sốc. Hắn không hề hỏi han lo lắng, mà chỉ nắm lấy tay tôi lúc tôi còn chưa hồi phục tinh thần.
Đột nhiên lại nhớ đến chuyện trước kia.
Tôi đi tới, vẫn thấy được ánh sáng vọng ra từ căn phòng, còn nghe rõ âm thanh nói chuyện, có lẽ cửa chỉ khép lại mà thôi, cho nên giọng Lục giang vang lên rõ mồn một trong không gian.
Tôi đứng sững lại.
“… Thế nào?”
“Hửm?” Là Phương Vi Chu đáp.
Lục giang vừa nói vừa cười: “Không phải lần trước nghe anh bảo đi gặp đối tượng sao?”
Giọng nói thản nhiên của Phương Vi Chu vang lên: “Vẫn đi mà___không nói nữa, xem lại văn kiện này chút đi.”
“Được rồi.”
Sau đó không gian trở nên im ắng, chợt nghe lục giang nói: “Không có vấn đề gì.”
“Chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh/770258/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.