Đôt nhiên bà nói: “Để vào đó trước đi, vẫn có quần áo trong máy đó, lát nữa mẹ tắm xong rồi giặt luôn.” 
Tôi làm theo lời mẹ, quay đầu lại bắt chuyện với bà vài câu, cơ mà bà không đáp, chỉ chăm chú làm việc của mình. Trên bếp là nồi nước đang sôi ùng ục, mùi thơm dầu vừng lan tỏa khắp nơi. Bà xoay người ại, khi đến bên tủ lạnh mới liếc mắt rồi hỏi: “Cũng dậy rồi à?” 
Lúc đầu tôi còn không biết làm sao với câu hỏi không đầu không đuôi của bà, sau đó mặt hơi đỏ, ngại ngùng gật đầu: “Vâng.” 
Mẹ lấy ra một củ gừng, quay đầu lấy dao cắt nhỏ thành những sợi mỏng tanh. Lưỡi dao liên tiếp va chạm với thớt gỗ, có thể nghe ra giọng nói mơ hồ của bà: “Tí nữa là có thể ăn cơm.” 
Tôi đáp vâng rồi đi ra ngoài. Khi trở về phòng, Phương Vi Chu đã thay xong quần áo, hắn đang đứng tâm gương trước cửa chỉnh sửa lại. Tôi đi về phía hắn, nhìn thân hình hắn ở trong gương, sắc mặt rất thoải mái. Hắn nói: “Có mắng không?” 
Tôi giận dỗi liếc hắn một cái: “Đừng có nhiều lời.” 
Phương Vi Chu cười ầm lên. 
Tôi nói: “Chuẩn bị ăn cơm rồi, để xem lát nữa anh đối mặt với mẹ em thế nào.” 
Phương Vi Chu vật cười, vươn tay ôm lấy tôi. Tôi dựa người vào bờ vai hắn, cùng nhau nhìn vào trong gương, tấm gương đang phản chiếu khuôn mặt tươi cười của chúng tôi. Đột nhiên có chút ngẩn ngơ, lại vô cùng xúc động, hắn đang ở ngay bên cạnh tôi – vẫn luôn là một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh/770250/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.