Chu Dung Tuấn là một người có năng lực, tuy nhiên vì tuổi đời còn trẻ cho nên có nhiều chuyện chưa được từng trải. Tôi nhìn cậu ta xem xét số liệu, sắp xếp nội dung lại cho logic, đột nhiên thật bùi ngùi. Năm đó Phương Vi Chu cũng nhìn tôi như vậy, có phải giống tôi nhìn Chu Dung Tuấn lúc này không? Tôi thực sự nhớ mình của trước kia, bây giờ nhiều quyền lực hơn nhưng trách nhiệm cũng nặng hơn, áp lực vô cùng, nhiệt huyết với sự nghiệp giảm xuống. Có thể do đã thành thói quen, dần trở nên chết lặng? Không chỉ tình cảm mà một thói quen nào đó quá lâu cũng sẽ phải thay đổi nhỉ. 
Tôi phải tăng ca, Chu Dung Tuấn cũng nói sẽ ở lại cùng, đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên. Giọng điệu khi nghe điện của cậu ta có mang theo vài chút động viên, lại như hết cách vậy. Chờ cậu ta nói xong, tôi mới hỏi: “Bạn gái à?” 
Chu Dung Tuấn ngại ngùng cười cười: “Vâng.” Nhìn lại tôi rồi nói: “Cha mẹ cô ấy đến đây chơi, vốn chúng tôi định ra nhà ga đón người, có điều…” 
Tôi cười nói: “Được rồi, về đi.” Tôi nhìn cậu ta đang muốn từ chối, bèn nói: “Tôi cũng sắp phải đi mà, đừng lo, không còn nhiều đâu, khi về tôi có thể làm tiếp.” 
Chu Dung Tuấn vẫn đang do dự, bạn gái cậu ta lại gọi. Cậu ta nói chuyện xong, cười bẽn lẽn với tôi: “Quản lí, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt cha mẹ cô ấy, tôi thấy hơi hơi khẩn trương.” 
Tôi không khỏi buồn cười, nhìn sắc mặt khẩn trương của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh/770243/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.