Gần một tuần rồi Từ Chinh vẫn không liên lạc với tôi. Giữa bọn tôi thì vẫn là Từ Chinh chủ động liên lạc nhiều hơn, cho dù không gọi điện thì cũng là nhắn tin, vậy mà mấy ngày nay lại không hề có tin nhắn nào. Rất có thể do hôm đó tôi dập máy khiến y cảm thấy tổn thương. Tôi với y vốn không phải có quan hệ bình thường, không phải bạn bè, xã giao càng không thể, tôi không biết nhà y ở đâu, lại chẳng rõ y đang làm nghề gì, chỉ biết y là khách hàng của Vương Nhâm mà thôi, tôi cũng chẳng điên đến mức đi hỏi Vương Nhâm về y. Chuyện như thế cũng tốt thôi, bởi nó vốn là chuyện sai trái, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy ê ẩm không vui. 
Mấy ngày nay quan hệ giữa tôi và Phương Vi Chu vẫn diễn ra như thường lệ, hắn bận bịu chuyện của hắn, tôi cũng làm chuyện của tôi. Sau nhiều ngày không gặp mặt, vậy mà hắn không quá ham muốn trên phương diện kia, tuy nhiên số lượng không hề ảnh hưởng đến chất lượng. Thật ra chúng tôi cũng có một khoảng thời gian ngắn yêu đương nồng nhiệt, ba năm đầu sống chung luôn phải gọi là sục sôi, nhưng sau đó quy luật sinh lý dần khiến cuộc sống trở nên bình thản, tình cảm cũng chịu ảnh hưởng theo. Không phải không còn yêu thương, nhưng mỗi lần thấy đối phương sẽ không kích động như trước đây, phải gọi là không còn sự mới mẻ. 
Mâu thuẫn lớn nhất giữa tôi và Phương Vi Chu chính là gia đình hắn. 
Tôi biết một khi đã yêu đàn ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh/253387/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.