- Tuyết Nhàn, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. 
Cố Mặc vui mừng nắm lấy tay cô. Tuyết Nhàn đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Mà hiện tại ngoài Cố Mặc thì chẳng còn ai ở đây cả. Cô hơi nhích người, Cố Mặc hiểu đỡ cô tựa vào thành giường. Anh quay lại rót một cốc nước rồi đưa lên miệng cho cô uống. 
Hành động của Cố Mặc rất tỉ mỉ cẩn thận. Tuyết Nhàn nhìn anh, ánh mắt hiện lên tia trìu mến. 
- Bác sĩ nói con chip gì đó trong người em đã được lấy ra. Vì do máu của em là máu hiếm nên phải tăng cường cung cấp đầy đủ dinh dưỡng mới mau khỏi được. 
Con chip đã được lấy ra sao? Nếu vậy thì Hắc Tư Dạ chẳng còn lí do nào ép cô ở lại. Nhưng, nếu rời đi rồi thì cô sẽ đi đâu? 
Thấy Tuyết Nhàn đang suy nghĩ gì đó, Cố Mặc đặt cốc nước xuống rồi nắm lấy tay của cô. 
- Tuyết Nhàn, hãy theo tôi về Đông Thành đi. Chúng ta sẽ bắt đầu lại... tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm gì nữa... 
Còn chưa kịp trả lời, cô đã bị Cố Mặc ôm lấy. Tâm tình của cô thoải mái hơn cũng đưa tay ôm lấy anh. Cô biết công việc của Cố Mặc rất bận rộn, thậm chí anh còn không có thời gian nghĩ đến việc khác. Vậy mà vì cô mà anh hoãn lại hết công việc tới đây. 
Khung cảnh trong phòng đều thu vào tầm mắt đen hun hút của một người đang đứng ngoài cửa phòng bệnh. Lưu Quang Nhất không kìm nén được định bước lên nhưng nhưng lại bị Hắc Tư Dạ cản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-voi-chong-cu/769493/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.