Sẽ không tìm người khác đâu bởi vì anh còn chưa bắt lấy cái gọi là cơ hội. Kiều Ứng Thành không có nói rõ. 
 Đàm Trăn khẽ thở dài, rồi cười thành tiếng đến, vỗ ngực Kiều Ứng Thành: "Đừng có ngu muội như vậy, nếu em ở nước ngoài gặp được người em thích em sẽ không bỏ qua đâu ." 
 Hiện tại cô không muốn yêu đương, cũng không muốn để Kiều Ứng Thành đợi cô. Huống chi đời này làm gì có chuyện không phải người đó liền không được? Kiều Ứng Thành cố chấp nhiều năm như vậy, chắc có lẽ chỉ thương tiếc đối với cô. 
 Thời gian là thứ không đoán trước được, khoảnh khắc này tình cảm mặn nồng, lúc sau sẽ biến thành cái gì còn chưa biết được. 
 "Kia,tạm biệt?" 
 Lúc Đàm Trăn sắp xoay người, Kiều Ứng Thành giữ tay cô lại. 
 Độ ấm truyền vào tay làm cô làm cô không được tự nhiên, sau đó Kiều Ứng Thành thả tay xuống, lấy ra một vật rồi đưa cho cô. 
 Chính là bức tranh kia. 
 "Bức tranh này là do anh không biết xấu hổ lấy đi, nhiều năm như vậy anh còn nợ em một lời xin lỗi". 
 Anh thấp giọng nói: "Thân phận của anh không dễ ra nước ngoài, cho nên cũng không có cách gì để tranh thủ. Tóm lại em phải chiếu cố bản thân thật tốt, những chuyện không hài lòng liền quên nó đi". 
 Đàm Trăn nhìn Kiều Ứng Thành, giữ chặt bức tranh. 
 Đàm Trăn ôm Kiều Ứng Thành:  "Cám ơn anh ." 
Loa ở sân bay đã nhắc nhở, cô đi đến chỗ kiểm an rồi quay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569499/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.