Chương trước
Chương sau
Sẽ không tìm người khác đâu bởi vì anh còn chưa bắt lấy cái gọi là cơ hội. Kiều Ứng Thành không có nói rõ.

Đàm Trăn khẽ thở dài, rồi cười thành tiếng đến, vỗ ngực Kiều Ứng Thành: "Đừng có ngu muội như vậy, nếu em ở nước ngoài gặp được người em thích em sẽ không bỏ qua đâu ."

Hiện tại cô không muốn yêu đương, cũng không muốn để Kiều Ứng Thành đợi cô. Huống chi đời này làm gì có chuyện không phải người đó liền không được? Kiều Ứng Thành cố chấp nhiều năm như vậy, chắc có lẽ chỉ thương tiếc đối với cô.

Thời gian là thứ không đoán trước được, khoảnh khắc này tình cảm mặn nồng, lúc sau sẽ biến thành cái gì còn chưa biết được.

"Kia,tạm biệt?"

Lúc Đàm Trăn sắp xoay người, Kiều Ứng Thành giữ tay cô lại.

Độ ấm truyền vào tay làm cô làm cô không được tự nhiên, sau đó Kiều Ứng Thành thả tay xuống, lấy ra một vật rồi đưa cho cô.

Chính là bức tranh kia.

"Bức tranh này là do anh không biết xấu hổ lấy đi, nhiều năm như vậy anh còn nợ em một lời xin lỗi".

Anh thấp giọng nói: "Thân phận của anh không dễ ra nước ngoài, cho nên cũng không có cách gì để tranh thủ. Tóm lại em phải chiếu cố bản thân thật tốt, những chuyện không hài lòng liền quên nó đi".

Đàm Trăn nhìn Kiều Ứng Thành, giữ chặt bức tranh.

Đàm Trăn ôm Kiều Ứng Thành:  "Cám ơn anh ."

Loa ở sân bay đã nhắc nhở, cô đi đến chỗ kiểm an rồi quay đầu lại cười vẫy tay với anh :"Đã quên nói , hôm nay anh rất soái".

Kiều Ứng Thành khẽ cười rồi vẫy tay với cô.

"Tạm biệt ."

Cuối cùng bóng dáng của cô hoà vào đám đông rồi biến mất trước mắt anh.

Anh đứng rất lâu, bỗng nhiên giơ tay lên đưa vào túi quân trang.

    Cầm lấy vừa nhìn, dĩ nhiên chính là cái kia anh mới vừa đưa cho cô chắc là cô đã trộm trả về cho anh.

    Bức họa kia kỳ thật thực rất đơn giản , rõ ràng cho thấy cô gái tuỳ tiện mà vẽ, nhưng quả thật trút xuống không ít tâm tư , đã nhiều năm rồi vậy mà bức tranh vẫn còn sinh động như vậy.

    Kiều Ứng Thành nhịn không được, nở nụ cười.

    Anh vẫn duy trì nụ cười, ánh mắt đối đầu với bóng người đứng im ở trong góc kia rất lâu.

    Kiều Ứng Thành nhíu mày, cất bức tranh vào trong túi, xoay người rời đi.

    —————

    Máy bay chậm rãi bay lên , vị trí của Đàm Trăn gần cửa sổ, vừa vặn thấy được thành thị phồn hoa trước mắt, và bầu trời xanh thẳm.

Những chuyện đó giống như một giấc mơ.

    Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào gò má của cô, cô nhẹ ngàng đưa tay lên cửa sổ trong suốt.

    Cô nghĩ, thật đẹp.

    Trên đời này có nhiều người chưa thấy qua người khác , có nhiều chuyện chưa làm, thế vì sao cô lại phải sa vào chuyện đau khổ như vậy?

    Cho dù phơi nắng một hồi, ăn bữa ăn ngon , tùy tiện vẽ một bức tranh xấu, tất cả đều so với người kia có ý nghĩa đúng không?

    Mẹ Đàm lên máy bay cũng rất mệt,nên đắp thảm lông rồi ngủ.

    Đàm Trăn nhẹ nhàng thở ra một hơi, khó được cảm thấy tâm tình bình thản, liền gục đầu vào vai Mẹ Đàm rồi ngủ say.

    Ý thức trầm xuống , ý cười trên khóe môi vẫn không biến mất.--------------------------

Ngoại truyện mình sẽ không edit ạ Thứ nhất là trên " Sắc Hiệp Viện " k có ngoại truyệnThứ hai là mik thấy trên mạng có nên mn có thể lên xem Nhưng nếu mọi người tò mò về cái kết thì mik sẽ nói cho các bạn ngheNgoại truyện mình đọc là bản dịch không phải bản convert nhưng mà hình như link này bị sập rồi ạ h mik vô cũng không được. Bà vợ qua nước ngoài du học thì vẫn giữ liên lạc với anh quân nhân kia. Sau khoảng 5 năm về thì 2 người hẹn hò rồi bả mang thai, sinh ra đôi long phụng thai. Ở lễ đầy tháng của con bả thì bả gặp thằng cha Cố kia, 35 tuổi, già còm, tóc mai đầy sợi bạc, bả cũng chỉ liếc rồi chào nhẹ thôi. Ông Cố trong suốt 5 năm bả đi du học thì giữ mình rất trong sạch, k dám đụng vào ai cả. Nhưng khi bả về nước, hẹn hò với anh quân nhân kia thì ổng bắt đầu thả mình, lang chạ cứ 1 tháng 1 cô. Cty thì có đợt suýt phá sản nữa. Sau này khi 2 đứa con bà vợ lớn rồi, ổng có đi gặp đứa bé gái trông triển lãm tranh của bà vợ ( trông giống hệt bà vợ lúc nhỏ ) rồi tặng nó cái vòng lắc tay. Sau đó bà vợ biết bả còn nói với con bả ổng là người xấu. Khoảng 10 năm sau khi bà vợ đẻ 2 đứa nhóc kia thì ông Cố chết. Ngta nói đêm trước khi chết ổng khai phòng vs 1 bà phụ nữ nào đó. Xong hôm sau lên cty làm việc ngay luôn k ngưng nghỉ, về nhà chết vì đột quỵ , xác thúi rình lên mới có người phát hiện. Bà vợ biết chuyện, xong cũng chỉ chậc lưỡi lắc đầu thôi. Kết truyện là dòng hồi tưởng và cảm thán về cuộc đời của bả. Bả nhận ra rằng chỉ khi bả bắt đầu biết yêu chính bản thân mình thì sẽ vững vàng hơn trước mọi biến cố của cuộc đời. Bả sẽ ko đưa tình cảm của mình vào thế bị động như hồi xưa nữa. Ông cha Cố đó cũng chỉ là vết sẹo tuổi thanh xuân, bả hối hận nhưng rồi mọi thứ cũng qua. Ông quân nhân rất yêu và chiều chuộng bả. Xong HE hết truyện.Cảm ơn mn đã ủng hộ ạ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.