Đã là cuối thu, sắc trời rất nhanh đã tối.
Đàm Trăn không có chỗ cần đến, cô đi trên con đường nhựa.
Chuyện y hôn cơ bản đã giải quyết, khối đá bị đè ép ở trong lòng cũng được xoa dịu một chút, cảm giác ghê tởm cũng đã biến mất, nhưng cô vẫn cảm thấy thở không thông.
Cô cứ như vậy theo hoàng hôn đi qua nhiều ngôi nhà rồi lại đi ngang qua một quán bar lạ , không biết cô nghĩ gì mà ma xui quỷ khiến làm cô bước vào trong .
Sống về đêm ở thành phố này mới bắt đầu, quán bar rất náo nhiệt, âm thanh nhức óc làm cô không quen.
Nhưng Đàm Trăn cố gắng thích ứng, âm nhạc lọt vào tai cô cũng đè ép những suy nghĩ lung tung của cô.
Thật ra đã gần 30 tuổi không phải là cô chưa đi quán bar mà là lần đầu tiên đi một mình.
Cô đi đến quầy bar kêu một ly rượu, ánh mắt dừng lại trên trai và gái đang lắc lư trên sân nhảy.
Rượu có chút nóng , uống vài hớp liền nóng mặt. Cô dựa vào quầy bar không biết bây giờ trông cô ra sao , tóc dài phía sau tỏa ra ánh sáng, khuôn mặt trắng nõn, thân hình mỹ lệ giống như một bức tranh sinh động. Cô không có biểu cảm gì nhưng đa số người ở đây đều thấy được gò má hồng hào của cô làm cho không ít người rục rịch.
Cầm ly rượu uống cho tới khi nào xong thì thôi, bỗng nhiên một người đàn ông trẻ đi tới.
"Mỹ nữ, anh mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoai-tinh-vo-so-lan/3569488/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.