Chương trước
Chương sau
Đàm Trăn mặc bộ quần áo mùa thu, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, lọn tóc quét vào hai má, nhìn rất là vội vàng.

    Đồng Tiêu Tiêu mặc áo ngủ, mỉm cười để Đàm Trăn tiến vào.

    Cô rất biết cách che giấu, nhất thời Đàm Trăn không phát hiện có cái gì không đúng, chính là nhìn gò má ửng đỏ của cô cùng với áo ngủ nhăn nheo cười: "Tiêu Tiêu ngủ lâu quá."

    Đồng Tiêu Tiêu ngượng ngùng nói: "Tối hôm qua vẽ đến khuya , nên hôm nay ngủ bù thôi."

  Đàm Trăn cũng không thèm để ý, những đứa con gái thường hay ngủ nhiều cũng bình thường, một bên dặn dò Đồng Tiêu Tiêu chú ý thân thể , một bên theo cô đi vào.

    Nếu như Đàm Trăn cách lại gần một chút, hoặc là có thể thấy khe áo che kín vết đỏ ở ngực, tất cả những ấn kí đó chính là chồng cô lưu lại.

    Nhưng mặc dù như thế, cô vẫn là ngửi được mùi kì quái.

    Đàm Trăn không phải là người chưa biết việc đời , cô liếc nhìn Đồng Tiêu Tiêu một cái, nhẹ nhàng nhíu mày.

    Đồng Tiêu Tiêu chú ý tới ánh mắt của Đàm Trăn, liền vội vàng đem bức tranh ở phòng khách đưa cho Đàm Trăn ,xoay người đi rót một ly nước.

    Cô kẹp chặt hai chân của mình, miệng huyệt vừa mới bị phá, vẫn còn lưu lại cảm giác xé rách và đau đớn, từng đợt tê dại, đang phun dâm dịch ra bên ngoài, làm cho phía dưới của cô ướt nhẹp.

    "Cô Đàm ,về vấn đề phối màu......"

    Lực chú ý của Đàm Trăn bị vẽ hấp dẫn, không có thời gian suy nghĩ Đồng Tiêu Tiêu , chuyên chú nhìn bức tranh.

    Ngón tay cẩn thận  phủ lên bức tranh, bỗng nhiên dừng lại.

    Đàm Trăn liếc mắt liền nhìn thấy chỗ đó có vài giọt nước.

    "Đây là?" Đàm Trăn nhíu mày.

    Đồng Tiêu Tiêu căng thẳng.

    Cô còn không có há mồm giải thích, Đàm Trăn nghiêm túc nói: "Lúc vẽ thì không nên uống sữa bò, cô đã nói nhiều lần rồi mà." Từ trước tới nay con người cô rất hiền nhưng đối với vẽ thì rất nghiêm túc. Đối với việc đang vẽ mà uống sữa bò rồi lại để nó dính lên bức tranh, cho dù tính tình Đàm Trăn có tốt đi chăng nữa thì cũng khó chịu mà nhíu mày.

    "Em...Là lỗi của em, sẽ không bao giờ  có nữa." Đồng Tiêu Tiêu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, hoạt bát thè lưỡi.

    Cũng may chỗ đó bị dính chất lỏng , diện tích rất nhỏ, nhẹ nhàng lau khô thì không có ảnh hưởng gì, Đàm Trăn xem nhẹ nó tiếp tục nhìn .

    Nhưng mà tầm mắt lại cứ di chuyển đến chỗ vết bẩn kia.

    Một bức tranh hoàn mỹ , lại dính đồ vật, chẳng sợ cho dù cẩn thận chà lau cũng không khôi phục được nguyên trạng.

    Đồng Tiêu Tiêu lấy cớ đi vệ sinh , đợi cô sửa soạn xong rồi, đi ra bên ngoài lại phát hiện Đàm Trăn không có ngồi trên Sofa.

    Cô theo bản năng quay đầu tìm, thiếu chút nữa tóc ở sau gáy dựng đứng.

    "Cô Đàm !"

    Chẳng biết lúc nào mà Đàm Trăn đã đi lên lầu hai, cách vài bước là tới phòng vẽ tranh mà Cố Dĩ Nguy đang ở.

    Đàm Trăn nhìn Đồng Tiêu Tiêu , ôn nhu cười cười: "Phòng này hình như là phòng vẽ tranh của em, cô có thể đi vào xem một chút không? Cô rất tò mò đó " Đàm Trăn đã tới nhà Đồng Tiêu Tiêu vài lần , nhưng chưa bao giờ thấy người nhà của Đồng Tiêu Tiêu.

    Hôm nay bức tranh của Đồng Tiêu Tiêu làm cho cô cảm thấy tiếc, bỗng nhiên cô muốn nhìn không gian mà học trò giỏi của cô vẽ, cũng tò mò về thế giới nội tâm của Đồng Tiêu Tiêu.

    Đồng Tiêu Tiêu lo sợ.

    Nhưng trong chớp mắt cô lại có suy nghĩ thú vị, cô muốn dẫn cô Đàm vào phòng vẽ tranh, nhìn hiện trường ân ái của Cố Dĩ Nguy và cô, mùi vị ân ái của hai người chắc hẳn là còn, trên sàn nhà còn lưu lại dâm thuỷ và tinh trùng....

    Không biết biểu cảm lúc đó của cô Đàm sẽ như thế nào? Không biết phản ứng của người đàn ông trầm ổn kia khi bị vợ bắt gian sẽ như thế nào?

    Nghĩ vậy , đùi của Đồng Tiêu Tiêu lại chảy ra chất nhầy.

    "Không tiện lắm, cô Đàm ạ." Đồng Tiêu Tiêu nói xin lỗi, "Phòng vẽ tranh rất lộn xộn , em còn chưa dọn dẹp..."

Đây chính là phương pháp từ chối uyển chuyển , Đàm Trăn cũng không ép buộc, chỉ mỉm cười tiếc nuối.

   Cô liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cất bước rời đi.

    Mà lúc này ở bên trong Cố Dĩ Nguy im lặng.

    Thân hình cao lớn dựa vào cửa , sợi tóc hơi rối dừng trên trán, không biết đang suy nghĩ gì.

    Nghe tiếng bước chân rời đi của vợ,, hắn nhắm mắt lại, thở gấp nặng nề.

    Không biết vì sao, Đàm Trăn luôn cảm  thấy ngôi biệt thự này có đồ vật gì đó làm cho cô bất an.

    Đàm Trăn nghĩ thầm, có lẽ do thời tiết quá nóng.

    Cũng có lẽ là vừa mới gặp lại người đàn ông làm cô nóng mặt.

    Đàm Trăn xử lý tốt chuyện triển lãm tranh xong liền muốn đến nhà Đồng Tiêu Tiêu , không nghĩ tới đi được nữa đường liền gặp mặt Kiều Ứng Thành, cũng không nghĩ tới Kiều Ứng Thành cũng ở biệt thự trên núi này.

  Nói chuyện một lúc rồi Đàm Trăn ngồi lên xe của Kiều Ứng Thành.

Kiều Ứng Thành mặc quần áo ở nhà , bởi vì là ở bộ đội nên thân thể rất cường tráng. Ở cùng một chỗ với người không tính là thân cho lắm, nên Đàm Trăn có chút hồi hộp, nhất là lúc trước hai người còn xảy ra chuyện khó xử nữa.    May mà Kiều Ứng Thành cũng không nói nhiều ,ở chung lại rất thoải mái, rất nhanh Đàm Trăn cũng thả lỏng cơ thể.

    Hai người trao đổi về chuyện vẽ một hồi lâu, Đồng Tiêu Tiêu cúi đầu nghe Đàm Trăn răn dạy và đề nghị, biểu cảm chăm chú và ngoan ngoãn , nhưng người nào đó lại không nhìn ra được nội tâm ác ý của Đồng Tiêu Tiêu.

    Hình như từ nhỏ , tam quan của Đồng Tiêu Tiêu vốn không bình thường , đạo đức yếu ớt , không có áy náy , ngủ với chồng của Cô mình, chỉ làm cho cô cảm thấy kích thích và sung sướng, các tế bào thần kinh đều biểu hiện sự hưng phấn của cô.

    Lức chưa ngủ với Cố Dĩ Nguy , cô cảm thấy để hắn lật xe cũng không tệ, sau khi ngủ rồi, thì tạm thời duy trì hạnh phúc mỏng manh của hai vợ chồng này càng thú vị hơn nhiều.

    Một hồi lâu, Đàm Trăn đứng lên tạm biệt .

    Đồng Tiêu Tiêu thấy Đàm Trăn đi ra ngoài, liền vội vàng chạy về phía phòng vẽ tranh, mở cửa chui vào.

    Cánh cửa "phanh" một tiếng đóng lại, ngăn cách với bên ngoài.

    Thấy Đồng Tiêu Tiêu đến , hắn dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô.

    Cố Dĩ Nguy có thân thể mang tính áp bách rất cao, Đồng Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy cả người cứng đờ

    "Tốt nhất là em cho anh một lời giải thích."

    "Nó là ngoài ý muốn, tin hay không thì tùy anh." Đồng Tiêu Tiêu nhún bả vai, cảm thấy chướng mắt bộ dáng tự cho là đúng của hắn , ngoại tình là hắn, nếu sơ ý một chút sẽ trở thành hiện trường bắt gian , cũng không thấy hắn lo lắng.

    Đồng Tiêu Tiêu nở nụ cười: "Vừa mới có phải hay không nên mời Cô Đàm vào nhìn?"

    "Nhìn anh thao em như thế nào." Đồng Tiêu Tiêu đi tới chỗ hắn , thân thể vừa mới bị khai phá , không tự giác được mà phát ra mùi hương mê người, bộ ngực che giấu ở trong chiếc áo thun rộng theo hô hấp của cô mà phập phồng, bộ dáng thiếu nữ nở rộ thành phụ nữ trêu chọc người tới cực điểm.

    Ánh mắt và hành động câu dẫn đàn ông , Đồng Tiêu Tiêu rất quen thuộc, huống chi người đàn ông này vừa mới có da thịt gần gũi với cô.

    Cô đi tới ôm hắn, theo bản năng dùng vú cọ sát với cánh tay hắn , ngẩng đầu dùng đôi mắt ướt át nhìn Cố Dĩ Nguy.

    Cố Dĩ Nguy duỗi tay xoa khuôn mặt nhỏ của Đồng Tiêu Tiêu , xúc cảm trơn bóng như trứng gà đã lột, nhẹ nhàng bóp thôi cũng giống như là rơi vào nước.

    Gương mặt này xinh đẹp như vậy, trẻ như vậy, sự ngây thơ của thiếu nữ và sự quyến rũ của phụ nữ giao hòa một cách hoàn mỹ, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đủ làm cho những chàng trai thanh xuân rơi vào tình yêu nồng cháy.

    Cố Dĩ Nguy còn trẻ, nhưng sớm đã không còn thanh xuân.

    Nhưng đàn ông vĩnh viễn yêu thiếu nữ mười tám tuổi , tham luyến kích thích mới mẻ và thân thể trẻ tuổi .

    Hắn chợt nhớ tới Đàm Trăn mười tám tuổi , lúc đó so với thiếu nữ trước mắt, Đàm Trăn còn đẹp và sáng hơn nhiều, chiếm đi ánh mắt và thế giới của hắn. —————————-

Huhu dạo này bận quá , mọi người ấn sao cho mình đi ạ, để mình có thêm động lực ra chương mới🥹

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.